Thẩm Thư Dư có ấn tượng cắn vai Phó Chước tối qua, chỉ là lúc ấy trời đất quay cuồng cô nghi ngờ mình nhớ nhầm.
Quá điên cuồng…
Vết cắn này thật sự rất sâu, dấu cắn hai hàng thẳng tắp, nhìn thấy mà phát hoảng.
Thật là khó mà tin được cô đã để lại dấu vết này.
Thẩm Thư Dư rất chột dạ đối với điều này, Phó Chước thì lại tỏ ra đắc ý.
“Có đau không?” Thẩm Thư Dư rụt rè hỏi.
Phó Chước gật đầu: “Đương nhiên đau rồi.” Nhưng lúc ấy anh lại cảm thấy rất sảng khoái.
Cô kêu lên rồi cắn bờ vai anh, dáng vẻ đáng thương lại khiến người ta đau lòng, làm cho anh không nhịn được kiên quyết muốn cô.
Phó Chước trêu đùa Thẩm Thư Dư: “Anh cũng không làm đau em chứ?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu.
Không có đau.
Trong trí nhớ của cô chỉ có sự săn sóc dịu dàng, chẳng hề có chút đau đớn.
Cô vốn tưởng rằng lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng hoàn toàn không giống như miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Buổi trưa em muốn ăn gì?” Phó Chước hỏi.
Thẩm Thư Dư đáp: “Không phải mới vừa ăn rồi à?”
“Nhiêu đây để em lót dạ thôi, buổi trưa chồng dẫn em đi ăn món ngon.” Phó Chước không biết xấu hổ nói.
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ gật đầu.
Sau khi thân mật, trong lòng Phó Chước vô cùng thỏa mãn.
Anh hôn cô, dỗ dành: “Vậy em ngủ thêm một lúc nhé?”
“Không ngủ được.” Thẩm Thư Dư nói, “Em muốn về phòng ký túc thu xếp đồ đạc.”
= = =
Thẩm Thư Dư đi vào chiều hôm sau.
Phó Chước đưa cô tới nhà ga, anh dặn dò nhiều lần dọc đường phải cẩn thận, báo cho anh hay bất cứ lúc nào.
Trong lòng Thẩm Thư Dư bất đắc dĩ lại ngọt ngào, một mặt cảm thấy Phó Chước càm ràm lải nhải giống như cụ già, trước khi quen anh lần nào cô chẳng đi một mình chứ.
Mặt khác, cô cũng không thể phủ nhận mình thích cảm giác được người khác quan tâm.
Phó Chước vốn định tự mình đưa Thẩm Thư Dư trở về huyện An Hồng rồi sau đó trở về một mình, nhưng dù thế nào cô cũng không để anh bôn ba đi đi về về như vậy.
Cách giờ khởi hành còn một khoảng thời gian dư dả, Phó Chước không cho Thẩm Thư Dư xuống xe, hai người ngồi trên xe đếm ngược thời gian.
Phó Chước cầm di động xem lịch tính ngày tháng: “Đầu tháng tám em phải thi đấu, phải cần một thời gian tập luyện nhỉ?”
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Bắt đầu từ giữa tháng bảy mỗi ngày đều phải có mặt ở trường.”
Phó Chước nghe vậy hai mắt sáng lên: “Vậy có nghĩa là hai tuần sau em sẽ về trường.”
Trên lý luận là vậy.
“Hai tuần à.” Phó Chước cân nhắc thời gian này.
Không dài, cũng không tính là ngắn.
Từ khi hai người họ quen biết nhau tới nay, hình như chưa từng có lần nào lâu như vậy không gặp mặt.
Chỉ chớp mắt bọn họ ở bên nhau cũng lâu rồi.
“Về nhà nhớ trò chuyện qua video với chồng mỗi ngày.” Phó Chước nói.
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh.”
Phó Chước nghe vậy giật mình, anh nắm tay Thẩm Thư Dư: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Anh không phải không nghe thấy, chỉ là muốn nghe thêm lần nữa.
“Em sẽ nhớ anh.” Thẩm Thư Dư quả nhiên thỏa mãn anh.
Hiện tại cô càng ngày càng hiểu tính tình của Phó Chước.
Người này ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng, thực ra đáy lòng nóng cháy.
Anh thích nói lời ngon tiếng ngọt, cũng thích lắng nghe những lời đó.
Nói chút lời thân mật với anh thì anh có thể vui vẻ một hồi lâu.
Phó Chước nâng tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách thời gian khởi hành còn bốn mươi phút.
Anh kéo Thẩm Thư Dư qua từ chỗ ghế lái phụ ngồi trên người mình, anh ôm cô nói: “Thời gian còn sớm, hôn một lát trước.”
Bây giờ nếu không nắm chặt thời gian hôn, hai tuần nữa thấy được nhưng không sờ được.
Thẩm Thư Dư dường như thả lỏng hơn trước đây.
Hai tay cô vòng qua cổ Phó Chước, chủ động hôn lên môi anh.
Hiện tại cô cũng từ từ biết chút ít kỹ xảo.
Hôm nay Thẩm Thư Dư mặc một chiếc quần short, hai chân tập múa thẳng tắp lại thon thả, dễ dàng khiến người ta đỏ mắt.
“Hay là dứt khoát đừng trở về.” Phó Chước không nhịn được còn nói.
Từ tối qua đến giờ, anh cố ý vô tình nói ra câu này mấy lần.
Tuy rằng mỗi lần Thẩm Thư Dư đều lắc đầu như đinh đóng cột, nhưng trong lòng lại có chút lung lay.
Cô thậm chí nghi ngờ nếu Phó Chước dụ cô thêm chút nữa thì cô sẽ ở lại không đi.
“Phía dưới còn đau không em?” Phó Chước hỏi.
“Không đau.” Thẩm Thư Dư mềm nhũn dính sát người Phó Chước.
Bởi vì tối hôm trước anh đòi hỏi quá nhiều, cho nên tối qua Phó Chước thành thật không dám làm càn nữa.
Lúc này nghe cô nói không đau, anh lại bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Rõ ràng tối hôm trước đã cảm thấy đầy đủ, nhưng lúc này lại cảm thấy đói khát khó nhịn.
Nghĩ đến mùi vị ngon ngọt của cô, cơ thể Phó Chước nóng lên.
Thẩm Thư Dư cảm giác được gì đó, cô phụng phịu cảnh cáo: “Lát nữa em phải đi rồi, anh đừng có làm càn.”
“Vậy thì càng phải nắm chắc thời gian mới đúng.”
“Đừng…” Thẩm Thư Dư uốn éo cơ thể, “Đừng mà anh.”
“Cần mà.”
Không chỉ người phụ nữ nũng nịu là muốn mạng nhất, đàn ông nũng nịu cũng khiến người ta không thể chống đỡ.
Da đầu Thẩm Thư Dư run lên nhìn Phó Chước ở trước mắt, cô còn chưa kịp nói gì thì cơ thể đã mềm nhũn.
= = =
Thẩm Thư Dư bước xuống xe hai chân như nhũn ra, Phó Chước thì trái lại sắc mặt đầy phơi phới.
“Em ngoan lắm.” Phó Chước ôm lấy Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư cau mày: “Anh đáng ghét muốn chết.”
Sau khi lên tàu, Thẩm Thư Dư bắt đầu ngủ.
Phó Chước đặc biệt mua hạng thương gia cho cô, quả thật thoải mái hơn nhiều so với chỗ ngồi hạng hai của cô trước đây.
Đây là lần đầu tiên hai người xa nhau, Thẩm Thư Dư ngồi trên tàu rời khỏi trong lòng dường như chẳng hề gợn sóng.
Cô trông rất giống như sau này mới nhận ra.
Đợi đến một tuần sau, cô đột nhiên phát hiện mình rất nhớ Phó Chước.
Một tuần này hai người tách ra, mỗi ngày Thẩm Thư Dư đều sẽ trò chuyện qua video với Phó Chước.
Cô trốn trong phòng lén mở video nói chuyện với anh, chỉ sợ người nhà phát hiện.
Thực ra ngày đầu tiên về nhà Thẩm Thư Dư đã đem chuyện mình yêu đương nói với bà ngoại, bà ngoại nghe xong vội vàng muốn xem ảnh chụp của Phó Chước.
Bởi vì năm ngoái bà ngoại từng gặp anh một lần nên có ấn tượng sâu sắc đối với anh, bà cụ nhìn ảnh chụp một cái liền lập tức nhận ra đó là chàng trai đến nhà tặng quả anh đào.
Không chỉ thế, bà ngoại còn ra vẻ người từng trải nói lúc đó biết giữa hai người họ có gì đó.
Buổi tối Thẩm Thư Dư hỏi Phó Chước ở bên kia video: “Anh nói xem, bà ngoại em mới gặp anh một lần, tại sao liền cảm thấy anh tốt chứ?”
Nhớ lại bà ngoại khen ngợi Phó Chước, khiến Thẩm Thư Dư nghi ngờ có phải anh cho bà ngoại ưu đãi nào trước không.
“Cái này chứng minh ánh mắt của bà ngoại tốt.” Phó Chước tươi cười, bàn tay nắm chặt di động nhìn Thẩm Thư Dư.
Tuy rằng mỗi ngày đều thấy đối phương trong video, nhưng rốt cuộc vẫn khác với việc đối phương đứng ở trước mặt mình.
Thấy được nhưng không thể chạm vào khiến anh ngứa ngáy khó nhịn.
Thẩm Thư Dư nói: “Cơ mà nói trở lại, bà ngoại và ông ngoại em thật sự rất yêu thương nhau, ánh mắt của bà quả thật không tệ.”
Tuy rằng Thẩm Thư Dư nói chuyện yêu đương với bà ngoại, nhưng cô chẳng dám nói với mẹ mình.
Cô còn đặc biệt dặn bà ngoại tạm thời giúp mình giữ bí mật trước, đợi đến khi thời cơ chín mùi, cô sẽ chủ động nói với mẹ.
Nhìn thấy Phó Chước ở bên kia ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Thư Dư đột nhiên cảm thấy anh rất đáng thương vì không được lộ ra ngoài.
Nhưng Phó Chước không để bụng, anh nói: “Đến lúc đó anh trực tiếp xách sính lễ đi gặp mẹ em, biết sớm biết muộn cũng như nhau.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt không nói gì.
Sính lễ là việc cần làm khi bàn chuyện cưới xin, bây giờ nhắc tới thì sớm quá, nhưng cô cũng không muốn làm hỏng cuộc vui.
Phó Chước: “Dạo này ba anh cứ nhắc tới em mãi, liên tục hỏi chừng nào em lại tới làm khách.”
Thẩm Thư Dư: “Ba anh nhắc tới em ư?”
Sau lần trước Thẩm Thư Dư lấy danh nghĩa bạn gái Phó Chước đến nhà anh, cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ nghe chuyện về ba Phó Chước qua miệng của anh.
Có vài lần ba anh còn đặc biệt trò chuyện qua video, chỉ là muốn nhìn thấy Thẩm Thư Dư.
Điều này khiến Phó Chước nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột không.
Phó Chước: “Ông già mỗi ngày đều ngóng trông em sớm làm dâu của ông ấy.”
Thẩm Thư Dư: “Ba anh thật sự nghĩ vậy sao?”
Phó Chước: “Anh lừa em làm gì?” Anh nói xong bèn hỏi Thẩm Thư Dư, “Em nhớ chồng không?”
“Nhớ.” Thẩm Thư Dư trả lời.
Phó Chước không nghĩ tới nghe được câu trả lời thẳng thắn của cô, anh có phần không thể tin được: “Thật sự nhớ à?”
Thẩm Thư Dư trợn mắt.
“Vậy hôn một cái trước đi.” Phó Chước nói.
Thẩm Thư Dư tỏ vẻ ghét bỏ: “Hôn thế nào?”
Hôn lên di động sao? Cảm thấy rất kỳ cục lạ lùng.
“Em không muốn.”
Cô không muốn Phó Chước cũng không ép cô, anh chỉ thở dài một hơi nói: “Vợ ơi, anh thật sự nhớ em.
Muốn ôm em cùng nhau ngủ, cũng muốn vào mỗi sáng vừa thức dậy liền nhìn thấy em.
Haiz, anh chăn đơn gối chiếc, đáng thương lắm.”
Thẩm Thư Dư thấy dáng vẻ anh hình như rất tội nghiệp, thế là cô an ủi anh: “Còn một tuần nữa là em về thành phố Phong Châu rồi, sau khi trở về em dọn sang chỗ anh không đến trường, như vậy được chứ?”
Phó Chước đương nhiên cầu còn không được.
Anh càng nóng lòng muốn cô lập tức trở về để anh yêu cô tử tế.
Thế là từng ngày tiếp theo Phó Chước đều đếm ngược thời gian, ngay cả với công việc anh dường như tràn đầy năng lượng, có lẽ bởi vì trong lòng có hy vọng.
Đếm ngược đến ngày thứ bảy.
Đếm ngược đến ngày thứ sáu.
Đếm ngược đến ngày thứ năm.
Đếm ngược đến ngày thứ tư.
Đếm ngược đến ngày thứ ba.
Đếm ngược đến ngày thứ hai.
Phó Chước đặc biệt đổi khăn trải giường chăn đệm mới, đều là kiểu dáng mà Thẩm Thư Dư thích.
Không chỉ vậy, anh còn đặc biệt đến trung tâm mua sắm mua một chiếc vòng tay tinh xảo định tặng cho Thẩm Thư Dư.
Rốt cuộc đếm ngược đến ngày cuối cùng, Phó Chước thức dậy rất sớm, thực ra cả buổi tối căn bản không ngủ ngon.
Hễ nghĩ đến Thẩm Thư Dư sắp về đây, tâm trạng của anh trở nên rất kích động.
Sáng sớm Phó Chước đến cửa hàng bán hoa mua hoa tươi, anh đợi ở bên ngoài nhà ga từ sớm.
Thời tiết giữa tháng bảy đã rất nóng.
Bởi vì Phó Chước lười chải chuốt đầu tóc, mấy hôm trước anh đã cắt ngắn mái tóc vất vả lắm dưỡng dài ra.
Lúc này hai tay Phó Chước cầm một bó hoa nhỏ xinh đẹp ở sau lưng, anh đứng ở lối ra lẳng lặng chờ đợi.
Lối ra của nhà ga là nơi người đến người đi, rất nhiều cô gái khi đi ngang qua người Phó Chước luôn sẽ theo bản năng nhìn anh một cái.
Người đàn ông này trông vô lại nhưng rất đẹp trai, cơ mà nhìn lần nữa thì khiến người ta thất vọng.
Dáng dấp cầm hoa của anh rõ ràng là đã có người yêu.
Mười một giờ mười lăm phút, Thẩm Thư Dư đúng giờ đi ra nhà ga.
Tay cô đang kéo một chiếc va ly nhỏ, có chút chờ mong ngẩng đầu tìm kiếm.
Phó Chước cao ráo đứng trong đám đông, cô gần như liếc một cái là thấy anh ngay.
Anh cắt kiểu tóc mới thay đổi không ít, nhưng lại y như dáng vẻ lần đầu cô nhìn thấy anh.
Rõ ràng đã lâu thế rồi nhưng mọi thứ giống như ngày hôm qua.
Thời gian tựa như đảo ngược, là ngày ấy anh đi đến trước mặt cô, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ bất cần..