Vương Mệnh


Dù bận rộn suốt ngày, Giang Phong cũng chỉ cứu sống được hơn 1200 binh sĩ.

Vẫn còn hàng trăm binh sĩ khác hoàn toàn tử vong do đã quá thời hiệu của Hồi sinh thuật.

Dù sao thì cũng đã tiết kiệm được rất nhiều kim tệ.

Tuy rất mệt mỏi nhưng Giang Phong cũng rất hài lòng.
Cảm thấy đầu óc choáng váng, Giang Phong đăng xuất.

Lần đầu tiên online cả ngày, Giang Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Ai ! Giang Phong không có tố chất của chức nghiệp gia a.

Một khi nhiễu loạn nhịp sống bình thường, Giang Phong đều cảm thấy rất khó chịu.
Thấy trời quá trưa, sau khi ăn uống qua loa chút thức ăn còn lại trong tủ lạnh, Giang Phong lăn ra giường ngủ vùi một giấc dài.

Không gì hạnh phúc hơn khi được ngủ đủ giấc, Giang Phong nghĩ vậy.

Đương nhiên, khi đói Giang Phong sẽ nghĩ rằng không gì hạnh phúc hơn khi được ăn ngon.
Sáng hôm sau, Giang Phong thức dậy, bụng đói cồn cào.

Ai ! Phải chi mỗi sáng thức dậy có bữa ăn nóng chờ sẵn thì hạnh phúc biết bao, Giang Phong nghĩ vậy.
Làm xong bữa sáng, bày ra bàn ăn, Giang Phong vừa ăn vừa xem tin tức trên tivi.

Bản tin thời sự buổi sáng đưa tin chiến sự ở Trung Đông lại bùng nổ, xung đột giữa hai dân tộc xóm giềng đã kéo dài gần trăm năm nay, tuy gần đây không xuất hiện đại hình chiến tranh, nhưng những xung đột lẻ tẻ năm nào cũng xảy ra vài ba lần.

Giang Phong khẽ lắc đầu, thù hận dân tộc kéo dài hàng nghìn năm nay đã thấm sâu vào huyết mạch cả hai dân tộc, thật khó mà hòa giải.
Ăn xong, Giang Phong suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện đến một trung tâm giải quyết việc làm, nhờ tuyển giúp người giúp việc nhà, rồi đề ra yêu cầu và đãi ngộ.

Muốn mỗi khi thức dậy sẽ có ngay bữa ăn nóng chờ sẵn, Giang Phong cần phải có người giúp việc nhà.

Tuy tự nấu ăn có thể tiết kiệm ít tiền, nhưng Giang Phong muốn hưởng thụ một chút, bỏ ra vài ba triệu một tháng cũng có thể chấp nhận được.
Xong đâu đấy, Giang Phong chưa vội đăng nhập vào game mà duyệt qua diễn đàn một chút.

Tin tức về cuộc chiến ở khu vực sông Hoài đã lan truyền trong cộng đồng mạng.

Nhiều người chơi kiến thôn ở địa hạt Viêm triều đang rất hoang mang, bởi bắc quân đang hùng hổ tiến về nơi ấy, thế bất khả đáng.

Quân đội Viêm triều hết thoái lại thoái, khiến mọi người lo cho bước đường tương lai.

Một số lại thẳng thừng tuyên bố : chơi thôi mà, dù sao thì thôn cũng được hệ thống bảo hộ, không thể bị phá hủy, bất quá đầu thân Hoàng triều rồi mọi sự cũng an ổn cả thôi.

Chỉ những ai đã thăng cấp lên làng thì mới phải lo.
Chiến sự ở Phần Dương vẫn tiếp tục khích liệt, dù quân đội song phương vẫn tiếp tục quá trình “chuẩn bị” khá dài hơi.

Nhiều ngôi làng hết bị người chơi phe Man binh chiếm lĩnh rồi lại bị người chơi phe Kinh tộc giành lại.

Khắp mọi nơi đều có những trận chiến lớn nhỏ liên tục diễn ra.

Điều kích thích người chơi hai phe không ngừng xung đột, chiến đấu, tương tranh là bởi có tin đồn người nào có công huân trác việt sẽ được phong làm tướng quân, thống lĩnh hơn nghìn NPC quân đội, vô cùng oai phong.

Tin này có được từ NPC nên mọi người đều tin tưởng.

Do đó mà ai nấy đều ra sức tích lũy công huân.

Các đại bang hội cũng tích cực tham gia khiến cuộc chiến càng thêm khích liệt.
Giang Phong dao đầu, chuyển sang chuyên khu dành cho “Thiếu Quân ái mộ hội”.

Dù Giang Phong rất hiếm khi xuất hiện, được xem là người chơi thần bí nhất, nhưng chuyên khu không vì thế mà kém phần náo nhiệt.

Chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất vẫn là : Thiếu Quân là người thế nào ? Giang Phong chỉ lướt qua chứ không xem kỹ.

Nhưng một chuyên mục được đưa lên vị trí trang trọng nhất, rất nổi bật khiến Giang Phong chú ý.

Tựa đề chuyên mục là : Thiếu Quân đã nói …
Click vào đó xem.

Bên trong chỉ có một bài viết duy nhất là bài viết về Phi Điểu Hội của Giang Phong lúc trước.

Xem ra … Ai ! Giang Phong dao đầu, soạn bài mới ngay bên dưới :
“Kinh Man đại chiến có thể xuất hiện Kiến Quốc Lệnh.

Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Thành lập gia tộc sẽ có lợi hơn.”
Không muốn nhiều lời, Giang Phong chỉ viết vài dòng, vừa đủ những ý muốn nói.

Thế nhưng, bài viết vừa được đăng lên thì ngay lập tức số lượt người xem tăng lên vùn vụt.

Giang Phong nhìn kỹ lại, chợt nhận ra rằng chuyên mục này tuy ít bài, nhưng vẫn là nơi có số lượt xem kỷ lục, gần tương đương với các thông báo của “Kinh Vương Tập đoàn”.

Cùng lúc đó, Hộp thư của tài khoản cháy sáng liên tục báo hiệu có thư mới gửi đến.

Nhưng Hộp thư từ lâu đã đầy ắp, Giang Phong không còn dùng đến nó nữa.
Rời khỏi diễn đàn, Giang Phong đăng nhập vào “Vương Mệnh”, mặc cho sự náo nhiệt trên diễn đàn mà Giang Phong vừa mới tạo nên.
Xuất hiện tại Nguyên Thành, Giang Phong triệu tập các gia thần bàn bạc việc quân.

Ngoài ba gia thần của Giang Phong là Vương Đại tướng quân, lão Lâm An và lão Nguyên Phương, còn có thêm Giang lão tham dự.
Đầu tiên là Vương Đại tướng quân báo cáo tình hình chiến sự.

Nói chung thì mọi việc vẫn như thường.

Do đường đi đã bị phá hủy, lục lộ đại quân của Man tộc tiến thoái lưỡng nan.

Còn Man tộc thủy quân vừa bị tiêu diệt, chiến thuyền mất hết, hơn bảy nghìn quân còn lại của thủy lộ đại quân buộc phải trú lại Phong Khê Thành, chờ đóng thêm thuyền mới.

Nhưng do điều kiện hạn chế, Man tộc giờ chỉ còn đóng được từ Đại thuyền trở xuống.

Muốn đóng Lâu thuyền cần phải có Thuyền trường, mà muốn nâng cấp Nhà tạo thuyền lên Thuyền trường cần phải có đại sư cấp chuyên chức thợ đóng thuyền, Man tộc không có nên không thể đóng được.

(Đại thuyền trở xuống chỉ cần cao cấp thợ mộc là đóng được).
Tiếp đó, lão Lâm An báo cáo chính sự.

Đúng như kế hoạch, tối qua Nguyên Thành đã được tiến hành thăng cấp lên Phủ Thành, nhưng phải sau một ngày, tức là tối nay mới hoàn thành.

Công việc di dân đã hoàn thành mỹ mãn, dân chúng đều đã ổn định cuộc sống.
Theo lệnh Giang Phong, Vương Đại tướng quân đã cho thám báo thu thập địa hình khu vực Ngũ Khê, và giờ đây được mang ra thảo luận.

Giang Phong đã có kế hoạch cử một toán quân thâm nhập vào khu vực đó để phá hoại tuyến đường tiếp tế cho lục lộ đại quân của giặc, nếu cắt đứt được hẳn thì càng tốt.

Thiếu lương thực, Man binh sẽ phải rút lui.
Về vấn đề cầm quân, mặc cho ý kiến phản đối của mọi người, Giang Phong quyết định thân chinh.

Dù rằng mọi người cho rằng Giang Phong thân là gia chủ, không thể mạo hiểm.

Nhưng Giang Phong lại có ý nghĩ riêng.

Nếu bất hạnh trận vong, Giang Phong bất quá chỉ bị giảm một cấp.

Binh sĩ thiệt hại cũng có thể chiêu mộ thêm.

Còn lỡ như Vương Đại tướng quân hay lão Nguyên Phương mà có gì bất trắc, Giang Phong biết đi đâu tìm được những tướng lĩnh khác, và rồi ai sẽ thống lĩnh quân đội.

Giang Phong dù được hệ thống công nhận là lãnh chủ, nhưng là của độc lập lãnh địa, không phụ thuộc thế lực nào nên Giang Phong cũng không có quan chức cụ thể, chỉ có thể cầm quân dựa vào uy vọng.

Mà với uy vọng là 5, Giang Phong chỉ có thể thống lãnh 4x4x4x4x4 = 1024 binh sĩ.

Với quy mô quân đội đã phát triển lên đến gần một vạn, Giang Phong hoàn toàn không thể chỉ huy được.
Thế là, Giang Phong thân chinh thống lĩnh hơn một nghìn quân thâm nhập vào đất giặc.

Quân đội được tuyển chọn rất kỹ, gồm toàn những binh sĩ thiện chiến nhất (đẳng cấp cao nhất), với biên chế 2 thương binh đoàn, 2 cung binh đoàn, 2 pháp sư đoàn, 2 tế tự đoàn, số còn lại là Thần Miếu Cấm vệ (1024 – 888 = 136 Cấm vệ quân).

Ngoài ra còn có 10 thợ mộc, 5 thợ rèn (chỉ sơ cấp, có thể xây dựng doanh trại trú quân và sửa chữa vũ khí), cùng một vạn đơn vị lương thực và một số vật tư.

Lương thực vật tư sẽ do binh sĩ mang vác.

Theo hệ thống quy định, cứ 100 đơn vị vật tư tương đương trọng lượng một người (ví dụ Tiểu thuyền trừ người chèo thuyền thì còn chở thêm được 4 người hoặc 400 đơn vị vật tư).

Một người bình thường mang vác tương đương trọng lượng cơ thể không vấn đề gì.

Giang Phong chỉ định cho mỗi binh sĩ mang vác 20 đơn vị vật tư, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tốc độ hành quân.
Lão Nguyên Phương đích thân thống lĩnh một đội 20 chiếc Lâu thuyền hộ tống Giang Phong đến khu vực phụ cận Thạch Khê Trấn, nơi bắt đầu tuyến tiếp tế của Man tộc lục quân.

Khi quân đội của Giang Phong lên bờ rồi, lão mới thống lĩnh đội thuyền cùng một vệ bản bộ thủy quân phụ trách phong tỏa Nguyên Giang thủy lộ, bảo đảm đường rút lui cho Giang Phong khi có biến cố xảy ra.
Lên bờ rồi, Giang Phong dẫn quân hành quân xuyên rừng, thẳng đến một ngọn núi hiểm trở nằm khá gần con đường tiếp tế của Man binh.

Ngay từ khi lập kế hoạch, Giang Phong đã chọn nơi đó bởi sự hiểm trở và vị trí đặc thù của nó, tuy không nằm cạnh đường, nhưng cũng không xa lắm, có thể dùng làm căn cứ xuất quân tập kích các toán vận lương của Man binh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui