Vương Mệnh


Khoan hãy nói về Thiên Lang đi giải cứu Diệp tộc nhân, giờ nói về Triệu Tiếu Thiên, sau khi rời kinh đô Bình Nguyên, liền thống lĩnh đội ngũ tiến về hướng tây bắc, nơi chiến trường nhộn nhịp nhất, nơi các bang hội vẫn đang giao chiến kịch liệt với quân giặc.

Triệu Tiếu Thiên ý khí phong phát, quyết phen này đại triển tài năng, thống lĩnh chúng huynh đệ lập nên một phen công nghiệp.
Tuy rằng có chút hứng khởi quá đầu, nhưng Triệu Tiếu Thiên vẫn chưa đến nỗi mất hết lý trí, vẫn biết thực lực của chúng huynh đệ đến mức nào, nên khi gặp quân giặc đông hơn trăm đều tránh đi chỗ khác, chỉ tiêu diệt những tiểu đội địch quân lẻ tẻ vài chục người.

Trải qua nửa ngày du kích chiến, đội ngũ chiến đấu được hai trận, tuy có thương vong, nhưng cũng sát tử được hơn năm mươi địch quân, thu được hơn năm mươi thủ cấp.

Nhưng càng về sau, càng khó tìm được tiểu đội địch quân.

Bọn chúng mỗi khi xuất quân đều đi thành đại đội từ vài trăm người đến hơn nghìn người, khiến bọn Triệu Tiếu Thiên phải liên tục lẩn tránh, khiến họ Triệu buồn bực không thôi.

Không lập được quân công thì sẽ không có được công huân, sau này còn mặt mũi nào nhìn Hoàng Bố Y nữa chứ.
Đến quá trưa, giữa lúc mọi người đang dừng chân nghỉ ngơi trong một khu rừng, một gã huynh đệ đột nhiên lên tiếng :
- Triệu đại ca.

Tối nay bên phía Thiên Lang đại ca tổ chức liên hoan mừng công.

Các huynh đệ bên đó hỏi chúng ta có tham gia được không ?
Không chỉ có gã, một số huynh đệ khác cũng nhận được tin nhắn từ các huynh đệ bên đội ngũ của Thiên Lang, nên đều lên tiếng hỏi han.

Triệu Tiếu Thiên kinh ngạc hỏi :
- Mừng công ư ? Mừng công chuyện gì ?
Một gã nhanh nhảu đáp :
- Nghe nói bên phía Thiên Lang đại ca mới đại thắng, tiêu diệt năm trăm địch quân, thu được năm trăm thủ cấp, nên tổ chức liên hoan mừng công.

Bọn họ đều đã về thành đổi thành công huân, tưởng lệ hết rồi.
Không chỉ Triệu Tiếu Thiên, những huynh đệ khác đều kinh hãi sững sờ, năm trăm địch quân a.


Bọn họ chuyển chiến cả buổi, chỉ mới sát tử được gần năm mươi địch quân, chỉ như vậy mà so với các bang hội chiến đấu gần đó cũng đã thấy thành tích không tệ rồi.

Không biết Thiên Lang đại ca làm thế nào mà có thể đại thắng lẫy lừng như thế.

Thiên Lang đại ca phi thường nhân a.

Một số người lại cảm thấy hối hận vì đã không chọn đi theo Thiên Lang.
Triệu Tiếu Thiên tái mặt, ánh mắt xoay tròn, thầm tính toán một hồi, rồi đột nhiên nói :
- Chúng ta đi tấn công chiếm lĩnh tiểu trấn.
Chúng huynh đệ cả kinh, trợn tròn mắt nhìn Triệu Tiếu Thiên, thất thanh nói :
- Không phải a ? Công chiếm tiểu trấn ?
Triệu Tiếu Thiên gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột :
- Đúng thế.

Chúng ta sẽ công chiếm tiểu trấn.
Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

Một gã cố bạo gan hỏi :
- Tiểu trấn ít nhất cũng có mấy trăm địch quân.

Chúng ta làm sao thắng được ?
Triệu Tiếu Thiên nói :
- Đội của Thiên Lang chưa gì mà đã sát tử được năm trăm địch nhân, sau này chắc chắn còn nhiều nữa, nếu chúng ta cũng chỉ sát tử địch nhân không thôi thì không thể nào hơn được bọn họ.

Chẳng lẽ mọi người muốn thua bọn họ hay sao ?
Cả bọn lại nhìn nhau :

- Nhưng … nhưng chúng ta …
Có mục tiêu cao cả thì rất tốt, nhưng có mục tiêu cao quá thì chẳng tốt chút nào.

Ai nấy đều rùng mình khi nghĩ đến cảnh đội quân hai trăm người tấn công một tòa tiểu trấn tường cao hào sâu, quân binh đông đảo.

Như thế là đi nạp mạng chứ công chiếm cái nỗi gì.

Nào ngờ Triệu Tiếu Thiên lại nói thêm :
- Ta cũng không bảo chỉ sử dụng hai trăm huynh đệ chúng ta đây đi công chiếm tiểu trấn nha.
Mọi người đột nhiên sáng mắt, đồng thanh hỏi :
- Vậy phải làm sao ?
Đương nhiên nếu chiếm được một tòa tiểu trấn thì mọi người đều cảm thấy hãnh diện nha.

Nếu như Triệu Tiếu Thiên có cách hay thì còn gì hơn nữa.

Kế hoạch mà khả thi thì chẳng ai phản đối làm gì.

Nhìn mọi người trố mắt nhìn chờ đợi, Triệu Tiếu Thiên tủm tỉm cười nói :
- Ta thấy quanh đây có rất nhiều người chơi đơn lẻ, hoặc các đội nhóm vài chục người trở lại.

Chúng ta có thể thuyết phục bọn họ cùng tham gia.

Chỉ cần nhân số trên một nghìn là chúng ta có thể tấn công tiểu trấn được rồi.
Mọi người thấy cũng có lý, lập tức hành động, chia nhau đi thuyết phục những người khác gia nhập.

Từ khi địch quân chỉ xuất trận với những đội ngũ hùng hậu, quân số đông đảo, rất nhiều đội nhóm hoặc tiểu bang hội cũng gặp phải tình cảnh như bọn Triệu Tiếu Thiên, còn những người chơi đơn lẻ thì tình cảnh còn tồi tệ hơn, không sao kiếm được công huân.


Do đó, liên hợp lại là phương cách duy nhất nếu muốn tiếp tục tham chiến.

Và sự xuất hiện của Thiên Lang quân đoàn thật kịp thời.

Thiên Lang quân đoàn oai danh lớn, quy cách đơn giản, mọi người chỉ tập hợp lại những khi cần liên hợp chiến đấu, thậm chí ai bận thì thôi, còn bình thường thì mọi người đều tự do, muốn làm gì thì làm, không bị ràng buộc gì cả.

Đặc biệt là việc phân chia chiến lợi phẩm sau khi chiến thắng mới khiến nhiều người hướng vãng, các bang hội đâu có làm thế, lợi ích của bang hội trên hết, rồi mới đến lợi ích của bang chúng.
Do vậy, khi bọn Triệu Tiếu Thiên dùng danh nghĩa Thiên Lang quân đoàn hiệu triệu mọi người liên hợp chiến đấu, đã có rất đông người chơi hưởng ứng, lũ lượt gia nhập.

Triệu Tiếu Thiên nhìn thấy nhân số gia tăng rất nhanh, trong lòng vô cùng hứng khởi, thầm tưởng tượng đến lúc chiếm lĩnh được một tiểu trấn nào đó thì oai phong phải biết, mọi người sẽ phải trầm trồ thán phục trước tài năng chỉ huy của Triệu Tiếu Thiên ta.

Triệu Tiếu Thiên ta sẽ trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt, bao nhiêu mỹ nhân sẽ nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bao nhiêu huynh đệ sẽ tập họp xung quanh ta, theo lời hiệu triệu của ta mà chiến đấu, vì danh tiếng và vinh quang của ta, à quên, của toàn quân đoàn, mà không nề gian khổ khó khăn, không sợ hy sinh mất mát … (khả năng tưởng tượng quá cao siêu, tạm lược bớt 1 vạn chữ).
Đang mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, Triệu Tiếu Thiên chợt bừng tỉnh vì một gã huynh đệ gọi :
- Triệu đại ca.

Tiểu đệ có phát hiện đặc biệt.
Triệu Tiếu Thiên bất mãn vì bị gã phá mất mỹ mộng, bực bội nói :
- Phát hiện gì mà đặc biệt ?
Gã ta không hề biết Thiên Lang đang bực bội gã, vẫn bình tĩnh nói :
- Tiểu đệ phát hiện có một người chơi rất đặc biệt.

Kỹ năng phi thường cưỡng hãn, mỗi chiêu mỗi thức đều khiến địch nhân thương hại hơn trăm điểm huyết trị.

Có lần tiểu đệ thấy gã phát đại chiêu, bảo kiếm trong tay múa tít, tứ diện bát phương phóng xuất vô cùng kiếm khí kiếm mang, phô thiên cái địa trảm sát địch nhân, phạm vi đến mấy trăm mét nha.
Triệu Tiếu Thiên kinh ngạc há hốc miệng :
- Lợi hại đến thế kia à ?
Cả Triệu Tiếu Thiên còn chưa lợi hại đến thế, thân phận của gã ta càng khiến Triệu Tiếu Thiên lưu ý, liền hỏi :
- Gã có đồng ý gia nhập đội ngũ của chúng ta không ?
Gã huynh đệ lắc đầu nói :
- Với đại nhân vật như thế thì tính tình cao ngạo lắm.


Tiểu đệ không sao bắt chuyện được.
Thiên Lang gật đầu nói :
- Được rồi.

Để ta đi thuyết phục gã ta.
Gã huynh đệ vâng dạ dẫn đường, vừa đi còn vừa tán tụng :
- Đại ca thiên túng cơ tài, anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thu lâm phong, cao mưu trí kế, thần công cái thế, … lần này thân tự xuất diện chắc chắn mã đáo công thành.
Nghe gã ta tán tụng, Triệu Tiếu Thiên tuy ngoài miệng khiêm tốn, nhưng càng nghe càng mát lòng hởi dạ.

Hai người đi được một đoạn thì trước mặt xuất hiện một ngọn đồi thấp.

Trên ngọn đồi có một gốc cổ thụ, và có một người đang ngồi dưới gốc cổ thụ đó, tựa mình vào thân cây, nhắm mắt trầm tư.
Triệu Tiếu Thiên ngắm nhìn kỹ người kia.

Gã ta là một thanh niên, dung mạo bình thường, thân hình vừa phải, không mập không gầy, nếu đứng giữa đám đông sẽ không khiến ai chú ý.

Cảm thấy bọn Triệu Tiếu Thiên đến gần, gã ta mới mắt ra, trong ánh mắt lại lóe lên tia nhìn sắc bén, chứng tỏ gã tất phi thường nhân.

Cả Triệu Tiếu Thiên cũng cảm thấy nao nao trong dạ mỗi khi nhìn vào mắt gã.
Triệu Tiếu Thiên bước đến gần, cố gắng nở nụ cười thật tươi, vừa tự giới thiệu vừa nói :
- Ta là Triệu Tiếu Thiên của Thiên Lang quân đoàn, đồng thời cũng là thiếu trại chủ của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại.

Xin hỏi huynh đài cao tính đại danh.
Nghe nói đến Thiên Lang quân đoàn, sắc mặt gã ta có phần hòa hoãn hơn, hồi đáp :
- Ta là Đinh Gia, dù ở tận cùng đất Lĩnh nhưng đã nghe danh Thiên Lang quân đoàn từ lâu, cữu ngưỡng, cữu ngưỡng.
Triệu Tiếu Thiên không hề nghe gã nhắc đến tên tuổi của mình, cũng như Cửu Khúc Liên Hoàn Trại, lòng thầm bất mãn, nhưng ngoài mặt tươi cười nói :
- Huynh đài chiến đấu đơn độc, dù tài cao cái thế thì cũng thế cô lực bạc, khó tiêu diệt được đại đội nhân mã của giặc.

Chi bằng huynh đài gia nhập cùng chúng ta, cùng nhau giết giặc lập công.
Đinh Gia cau mày suy nghĩ, còn Triệu Tiếu Thiên thì chờ đợi trong sự hồi hợp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận