Vương Mệnh


“Kiếm phi kiếm, nhân phi nhân, kiếm vũ phong ba, oai chấn thiên hạ.”
(Kiếm Thần ngữ lục).
“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Duy ngã đại nhân, thu chúng sinh nhập thanh lâu.”
(Tiểu Bạch Hồ ngữ lục)
Thiên Lang quân đoàn toàn thể thành viên, cả cũ cả mới, tập hợp lại tổ chức dạ yến ăn mừng thắng lợi.

Vốn tính cẩn thận, dù dạ yến tổ chức ở Bình Nguyên, tại một bãi cỏ rộng cách thành chỉ chưa đầy 3 dặm, nhưng Thiên Lang vẫn chọn tổ chức tại thành nam, phương hướng có vẻ xa chiến tuyến nhất, để có cảm giác an toàn.

Sở dĩ phải tổ chức ở ngoài thành là vì trong thành không được phép đốt lửa trại, mà dạ yến không có đốt lửa trại thì đâu còn gì là vui nữa.
Trong lúc mọi người tụ tập nói chuyện, khoe khoang thành tích chiến đấu, rồi ăn uống múa hát tưng bừng, bọn Hoàng Bố Y, Triệu Tiếu Thiên dẫn nhóm cao thủ đầu lĩnh trong đội ngũ của mình đến chỗ Thiên Lang.

Tại Thiên Lang quân đoàn, ở đâu có Thiên Lang thì ở đấy được xem là trung tâm, trọng địa, là bộ chỉ huy.

Trong nhóm của Triệu Tiếu Thiên có một người lạ mặt khiến Thiên Lang chú ý.

Đó là một thanh niên nhân, dung mạo bình thường, thân hình vừa phải, không cao không thấp, không mập không gầy, nếu đứng giữa đám đông sẽ không khiến ai chú ý.

Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại lóe lên tia nhìn sắc bén, chứng tỏ thanh niên tất phi thường nhân.

Chính ánh mắt sắc lạnh của gã đã khiến Thiên Lang chú ý.
Thanh niên nhân thấy Thiên Lang đặc biệt chú ý mình, tươi cười vòng tay nhã nhặn nói :
- Ta là Đinh Gia ở nam phương đất Lĩnh, nghe danh Thiên Lang huynh đệ đã lâu, nay mới được gặp mặt, quả là tam sinh hữu hạnh nha.
Gã này tuy ánh mắt sắt lạnh, nhưng thái độ xem ra cũng dễ gần.

Triệu Tiếu Thiên nhanh miệng giới thiệu thêm :
- Đinh huynh là bán thần đó nha.


Bán thần không như chúng ta, có thêm thần lực để sử dụng thần thuật, rất là lợi hại nha.
Bán thần ! Ai nấy đều giật mình, chăm chú nhìn họ Đinh xem gã ta có khác gì người thường hay không.

Thiên Lang cũng thầm giật mình, nhưng vốn đã quen giao thiệp với các đại nhân vật, gặp phải các đại trường diện, nên bề ngoài không lộ vẻ gì.

Gặp chuyện không kinh, tình cảm không lộ ra ngoài mặt, trong các tiểu thuyết vẫn thường bảo rằng đó là những yêu cầu mà những người làm đại sự cần phải có, và Thiên Lang đang cố gắng hướng về phương diện đó.

Thiên Lang tủm tỉm cười, vòng tay đáp lễ, nói :
- Được bán thần gia minh, Thiên Lang quân đoàn thật may mắn.

Triệu huynh được Đinh huynh giúp sức, quả là hồng phúc tề thiên nha.
Đinh Gia cũng thầm kinh ngạc khi thấy Thiên Lang không lộ vẻ gì, khách sáo nói :
- Thiên Lang huynh đệ quá lời rồi.
Trong khi đó Triệu Tiếu Thiên lại nói :
- Ta định từ biệt mọi người đây.

Thật tiếc sẽ không thể cùng Đinh huynh chiến đấu lần nữa.
Thiên Lang hỏi :
- Triệu huynh có chuyện gì gấp lắm à ?
Triệu Tiếu Thiên nói :
- Sau trận chiến vừa rồi, ta mới thấy mình thật kém cỏi, nên định hồi tộc xin nghĩa phụ truyền cho ít tuyệt kỹ nữa.
Mọi người đều biết trận chiến vừa rồi Triệu Tiếu Thiên đã từng tử trận một lần, bị giáng một cấp, nên đều gật đầu thông cảm.

Thiên Lang an ủi vài câu.

Hoàng Bố Y chợt nói :
- Nếu vậy mai này mời Đinh huynh gia nhập vào đội ngũ của chúng ta nhé.
Triệu Tiếu Thiên hồi tộc, đội ngũ của gã không người chỉ huy, cần phải phân chia, gia nhập vào đội ngũ của Thiên Lang và Hoàng Bố Y.


Họ Hoàng nhanh miệng thỉnh họ Đinh gia nhập, dù sao họ Đinh cũng là bán thần mà.

“Danh hạ vô hư sĩ”.

Thật ra Đinh Gia thật lực cao, cũng có thể làm chỉ huy, nhưng vì chỉ mới gia nhập có một ngày, không đủ uy tín để lãnh đạo chúng huynh đệ, mọi người sẽ không phục.

Thiên Lang nhìn họ Hoàng, mỉm cười nói :
- Đội ngũ của Triệu huynh và Bố Y huynh hãy sáp nhập với nhau, do Bố Y huynh chỉ huy.
Hoàng Bố Y cả kinh, nói :
- Như vậy …
Thiên Lang đỡ lời :
- Ta tài sơ đức bạc, chiến đấu không dám mạo hiểm, đánh nhau chỉ dám chọn những nơi ít địch quân.

Như hôm nay chiến đấu ta đã chọn đi về hướng đông bắc vậy.

Vì thế đội ngũ quá đông người sẽ bất tiện, và cũng không cần thiết.

Bố Y huynh trí kế phi phàm, đội ngũ đông người sẽ càng dễ thực hiện các kế mưu sách lược.
Họ Hoàng nghĩ cũng phải, hoan hỉ tiếp nhận.

Trận chiến hôm nay chỉ có đội ngũ của gã không có công chiếm một tòa trấn nào là vì quá ít người, không đủ lực lượng.

Nay sáp nhập với đội ngũ của Triệu Tiếu Thiên, lực lượng đã đông đến hơn ba trăm rưỡi người, nhiều kế mưu sách lược đã có thể thực hiện, đã có thể tiến hành những trận đánh lớn.

Gã cũng không tin vào lý do mà Thiên Lang đưa ra, cho rằng Thiên Lang đang tạo điều kiện cho mình thể hiện tài năng, nên rất cảm kích.

Thiên Lang đã quá nổi tiếng rồi, thêm chút chiến công cũng chẳng làm cho nổi tiếng thêm.


Còn Bố Y Thần Toán thì đến giờ trừ chúng huynh đệ trong Thiên Lang quân đoàn ra thì cũng chẳng mấy người biết đến, rất cần cơ hội để thể hiện tài năng của mình.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có nhiều tiếng ồn ào, cục trường hơi hỗn loạn.

Nhiều huynh đệ đang vây quanh một khu vực vừa xem vừa reo hò.

Dường như có đánh nhau.

Bọn Thiên Lang liền đi về phía đó xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Ở đó, Tiểu Bát Giới đang cùng một người cũng béo ú như gã vật nhau, lăn lộn dưới đất, giống hệt hai gã lưu manh đang đánh nhau.

Hỏi chúng huynh đệ mới biết hai gã đánh nhau vì tranh giành thức ăn.

Tính cách ham ăn của Tiểu Bát Giới mọi người quá hiểu rồi.

Đúng ra thì chuyện cũng không có gì nếu như gã kia là thành viên của Thiên Lang quân đoàn, đẳng này lại không phải.

Gã ta là người ngoài đến giành ăn, khách không mời.
Thiên Lang đang phân vân không biết có nên ngăn hai người bọn họ lại không thì cuộc chiến chợt có đột biến.

Tiểu Bát Giới thấy đánh mãi không thắng, liền xuất tuyệt chiêu, triệu hoán sủng vật hỏa điểu tham chiến.

Hỏa điểu xuất hiện, lạch bạch chạy đến mổ vào đầu đối phương, khiến gã ta tối tăm mặt mũi, phải bật dậy tháo chạy.

Hỏa điểu toàn thân bốc lửa, không cần mổ trúng, chỉ cần nhảy vào người đối phương cũng tính là công kích rồi.

Gã kia lạch bạch chạy phía trước.

Tiểu Bát Giới cùng hỏa điểu lạch bạch đuổi theo phía sau trong sự nhiệt tình cổ vũ của chúng huynh đệ.
Gã kia chạy được một đoạn, chợt nhìn thấy có người xuất hiện, liền kêu lớn :
- Tiểu Bạch ca.

Cứu đệ nha.


Con vịt lửa kia khó ưa quá hà.
Tiểu Bát Giới rất kỵ người khác gọi sủng vật của mình là vịt lửa, liền chỉ huy hỏa điểu xông đến tấn công, nhưng người mới đến kia chỉ khẽ phẩy tay áo là cả hỏa điểu và Tiểu Bát Giới bị hất bay người ra sau hơn mười mét, nằm lăn dưới đất.

Mọi người chấn kinh.

Cao thủ nha.
Đinh Gia ánh mắt sáng ngời, động thân lướt đến đối diện người kia, chăm chú nhìn gã.

Từ khi trở thành bán thần, họ Đinh cảm thấy không có đối thủ, cao thủ tịch mịch, đến giờ xem ra đã tìm được đối thủ rồi.
Người mới xuất hiện đó cũng là một thanh niên, thân hình hơi gầy, mái tóc dài trắng như tuyết xõa xuống ngang lưng, mắt phượng, mày lá liễu, eo thon chân dài, vận bộ trung tính bạch sắc trường bào, bên mép có thêu những hàng hoa văn tinh mỹ, thật sự xinh đẹp đến cực điểm, nói rằng bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn cũng không quá khoa trương.

Bộ trung tính bạch sắc trường bào chế tác tinh trí, có lẽ còn tốn công phí sức hơn cả cẩm y hoa phục của quý tộc quan gia.

Thanh niên nhân có khí chất rất đặc biệt, mọi người rõ ràng nhìn thấy một “đại mỹ nhân”, nhưng đều có thể nhận định đó là thanh niên, không phải thiếu nữ, đó thuần túy dựa vào cảm giác.
Đinh Gia rút kiếm cầm trên tay, chậm rãi nói :
- Bán thần Đinh Gia, xin được tứ giáo.
Nói đoạn không đợi đối phương từ chối, lập tức múa kiếm tấn công.

Thanh niên nhân ánh mắt bạo khởi tinh quang, thân hình phiêu nhẹ về phía sau né tránh, lên tiếng nói :
- Ngươi không phải là đối thủ của bản tòa.
Đường đường là bán thần mà lại bị đối phương khi dễ, Đinh Gia nổi giận, toàn lực tấn công, kiếm quang loang loáng dệt nên một màn lưới bạc.

Dù sao họ Đinh cũng là cao thủ, công thủ kín kẽ, uy lực vô cùng.
Thanh niên nhân chỉ nhếch môi cười nhẹ, áp lực cường đại như đồng thật chất do đối phương truyền đến hoàn toàn không để vào mắt, khinh xảo di động cước bộ, bộ pháp khinh linh, xuyên qua lượn lại, phiêu hốt biến ảo, như vờn hoa giỡn nguyệt, khiến đối phương công kích hoàn toàn lạc vào khoảng không.
Đinh Gia tấn công mãi không trúng, liền quát lớn một tiếng, tụ tập thần lực, khởi động thần thuật “Liệt Quang Thiên Sát”, nhắm đối phương công kích.

Bảo kiếm trong tay vận chuyển như bay, tứ diện bát phương phóng xuất vô cùng kiếm khí kiếm mang, phô thiên cái địa sát tới đối phương, lăng lệ phi thường.

Một vùng rộng hơn mười mét đều toàn là kiếm quang kiếm ảnh.

Áp lực cực kỳ cường đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận