Vương phải tình em

Anh đứng thẳng dậy.
“Vẫn là quán bar này, những cái gương này, bóng đèn này và chiếc máy tính tiền cũ kỹ.” Cô đặt máy ảnh xuống và nắm lấy cạnh bàn phía cuối quầy bar. “Điều duy nhất khác biệt là dấu máu và thi thể nạn nhân.”
Mick bước về phía cô và đặt chiếc cốc cạnh quầy bar khi anh đi qua đó.
Cô nói có chút ngập ngừng, “Bà ấy đã chết ở ngay chỗ này. Làm sao anh vẫn chịu được mà ngày ngày đứng đây?”
Anh đặt tay lên vai cô. “Anh không nghĩ tới điều đó nữa.”
Cô quay người, nhìn về phía anh, đôi mắt mở to và sửng sốt. “Sao có thể vậy được. Mẹ anh đã giết bố anh ngay trên cầu thang.”
“Chỉ là một ngôi nhà mà, bốn bức tường với một mái nhà.” Anh vuốt nhẹ dọc cánh tay cô rồi vuốt ngược trở lại. “Việc đó đã xảy ra lâu rồi. Và anh đã nói anh không còn nghĩ tới nó nữa mà.”
“Em vẫn quan tâm tới việc đó.” Cô cắn môi và quay đầu ra hướng khác để lau nước mắt.
Trước khi quen Maddie, Mick chưa hề biết tới một ký giả nào. Nhưng anh thấy dường như Maddie đang đa cảm quá mức so với cương vị một nhà văn đang viết về những người cô chưa từng quen biết.
“Em không nghĩ rằng công việc này lại khó khăn nhiều đến thế. Em không hay tự chụp hình minh họa cho những cuốn sách của mình. Và em cứ nghĩ mình có thể làm điều đó.”
Có lẽ cô nên để tâm nhiều hơn tới các chi tiết và hình dung chúng theo trật tự để bắt đầu viết. Khỉ thật, anh ta thì biết cái gì chứ? Anh còn chẳng hay đọc sách.
Cô nhìn anh. “Em phải về rồi.” Cô cầm chiếc máy ảnh lên và bước qua chỗ anh. Trên đường ra cô lấy chiếc áo khoác và túi cô treo trên chiếc ghế đẩu.
Tối hôm đó tự dưng trở nên thật dở hơi và anh chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Anh không biết mình đã làm gì hay chưa làm gì. Anh đã tưởng là cô sẽ tới chụp vài bức hình. Sau đó cả hai sẽ cùng uống, cùng nói chuyện, và hy vọng là làm được một số việc khác nữa. Anh đi theo Maddie từ trong căn phòng tối ra tới hành lang.
“Em lái xe được chứ?” Anh hỏi khi vừa bước ra từ cửa sau.
Nơi cô đứng lờ mờ sáng và cô đang lóng ngóng đút tay vào ống tay áo. Cô gật đầu. Chiếc túi tụt khỏi tay cô rơi xuống chân. Nhưng cô đưa tay lên bưng mặt thay vì nhặt chiếc túi lên.
“Để anh đưa em về nhé?” Anh tiến về phía cô, cúi xuống và nhặt cái túi. Anh được nuôi dạy bởi những người phụ nữ nhưng anh không tài nào hiểu nổi Maddie Dupree. “Em không đủ tỉnh táo để lái xe.”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm. Một giọt nước mắt lăn xuống qua làn mi. “Mick, em phải nói với anh một chuyện. Một chuyện mà em lẽ ra nên nói với anh từ mấy tuần nay.”
Ôi, anh không thích điệu bộ đó chút nào. “Em đã kết hôn rồi phải không?” Anh đặt túi cô lên mui xe và chờ đợi.
Cô lắc đầu. “Em… em…” Cô thở dài và lau những giọt nước mắt lăn trên má. “Em không… em sợ là… em không thể…” Cô vòng tay qua cổ và ôm chặt lấy anh. “Em không thể gạt những hình ảnh của hiện trường vụ án ra khỏi đầu được.”
Chuyện có thế thôi à? Vì điều đó mà cô cảm thấy không thoải mái ư? Anh không biết phải nói gì lúc này, nên làm gì lúc này. Anh cảm thấy mình thật vô dụng. Anh vòng cánh tay ôm ngang người cô. Da bụng anh bắt đầu căng lên và anh biết mình muốn gì. Cô không đọc được ý nghĩ của anh lại là một điều tốt, dù sao cô cũng có lỗi. Cô không nên dựa vào anh và ôm ghì lấy cổ anh như vậy.
“Mick?”
“Hả?” Đêm nay người cô lại thơm mùi vani. Anh đưa tay dọc vuốt sống lưng cô. Cảm giác ôm cô vào lòng cũng tuyệt vời như làm chuyện ấy vậy.
“Anh mang bao nhiêu cái bao cao su vậy?”
Cánh tay anh dừng lại. Anh vừa mua một hộp hiệu Trogans hôm qua. “Anh có mười hai cái để trong xe.”
“Chừng đó có lẽ đủ.”
Anh lùi người lại nhìn vào khuôn mặt cô. Người cô được chiếu sáng bởi ánh đèn từ phía sau quán bar Hennessy. “Anh không hiểu nổi em nữa, Maddie Dupree.”
“Gần đây em cũng chẳng hiểu được mình.” Cô luồn từng ngón tay vào tóc anh và kéo nhẹ cằm anh xuống. “Cứ ở đâu có mặt anh là em chẳng thể làm cái gì được.”
Sáng hôm sau, Maddie đứng trong bếp, thưởng thức một cốc cà phê nóng. Người cô cuốn trong chiếc khăn tắm màu trắng và mái tóc ướt dính được vuốt ra sau. Đêm qua, cô suýt nữa đã kể cho Mick cô chính là con gái của Alice Jones. Cô nên nói với anh điều đó. Nhưng mỗi lần cô chuẩn bị nói với anh, cô lại không thể nói nên lời. Cô không sợ nói sự thật với anh, nhưng vì lý do nào đó mà cô chẳng thốt thành lời. Có lẽ là chưa đến lúc. Cô sẽ nói với anh vào một thời gian thích hợp khác.
Hơn bao giờ hết cô cần anh giúp cô xóa bỏ những hình ảnh kinh sợ đang ám ảnh cô lúc đó. Cô từng tới trước mộ của mẹ, vẫn đủ bình tĩnh để không trở nên quá quỵ lụy. Nhưng đứng ngay tại nơi mà mẹ cô mất, tim cô quặn thắt như thể bị ai đó bóp chặt. Cô chưa xem những bức ảnh người mẹ cô dính máu và mái tóc màu hạt dẻ của bà bị nhuốm màu máu như vậy.
Cô ghét những lúc bị xúc động mạnh như vậy, nhất là khi ở trước mặt người khác, và đặc biệt là Mick. Nhưng anh đã ở đó và chứng kiến. Và cô thấy mình cần ai đó để dựa vào, một người để tập trung chú ý khi mọi thứ đang rối tung lên trong đầu cô.
Anh đưa cô về tận nhà, cô cầm tay anh, kéo anh vào buồng ngủ. Anh hôn cô ở tất cả những nơi anh vừa nghĩ tới. Mọi đầu dây thần kinh trên người cô tràn đầy hưng phấn. Cô biết lẽ ra mình phải áy náy trong lòng nếu lại ở bên anh như vậy. Cô đã hành động rất sai lầm. Nhưng cảm giác ở bên anh quá tuyệt đến nỗi nó xua hết mọi cảm giác tội lỗi trong cô.
“Meoo.”
Cô nhìn xuống Quả bông tuyết khi con mèo con lượn vòng quanh chân cô. Sao cuộc sống của cô lại trở nên như vậy. Cô nuôi một con mèo trong nhà và lên giường với người nhà Hennessy.
Cô đặt cốc lên bàn và lấy túi thức ăn èo trong tủ. Quả bông tuyết đang ngửi ngửi con chuột chết nằm trên sàn. Cô đã vứt túi bả từ ngày quyết định giữ Quả bông tuyết nhưng điều đó không có nghĩa con chuột kia không bị dính bả từ trước hôm đó. “Đừng ăn, không là mày sẽ bệnh đấy.” Cô bế Quả bông tuyết vào trong phòng giặt. Chú mèo con dụi dụi đầu vào cằm Maddie. “Tao biết là mày không ngủ ở chỗ của mày. Tao nhìn thấy có lông trắng trên ghế làm việc của tao đấy nhé.” Cô đặt chú mèo xuống chiếc hộp và đổ một ít thức ăn ra chiếc đĩa nhỏ. “Tao không muốn ra đường mà mông dính đầy lông mèo đâu.” Quả bông tuyết nhảy ra khỏi hộp và bắt đầu đánh chén đĩa thức ăn như thể cả tuần nay nó chưa ăn gì. Đêm qua, khi Mick vừa bước ra khỏi phòng tắm với một nụ cười thỏa mãn trên khóe môi, con mèo này chạy vọt qua và tần công vào chân anh.
“Cái khỉ gì thế này?” Anh kêu lên và quay vòng vòng khi Quả bông tuyết chui tọt vào gầm giường. “Anh không thể tin là mình lại mua một chiếc vòng cổ cho con vật chết tiệt này.”
Maddie cười phá lên và vỗ nhẹ lên giường. “Anh lại đây, em sẽ là dễ chịu hơn sau cú tấn công của con mèo.”
Anh bước tới giường và xốc cô lên để cô quỳ trước mặt anh. “Anh sẽ bắt em trả giá vì đã cười anh.” Và anh đã làm điều đó. Suốt cả đêm. Nhưng sáng nay tỉnh dậy thì không thấy anh đâu, một lần nữa như thế. Cô thèm cảm giác thức dậy và được nhìn vào khuôn mặt anh, đôi mắt xanh trong của anh đang ngắm nhìn cô vừa ngái ngủ, vừa đầy thỏa mãn. Nhưng có lẽ cứ như thế này thì tốt hơn. Nên giữ một khoảng cách với anh cho dù về thể xác thì đêm qua hai người đã gần gũi nhau hết mức có thể.
Trong khi con mèo chén đĩa thức ăn, cô gói con chuột chết bằng một tờ khăn giấy và vứt nó vào thùng rác ở bên ngoài. Cô gọi điện ột bác sĩ thú y và hẹn ông khám cho Quả bông tuyết vào tuần đầu tiên của tháng Tám. Cái hộp đựng mấy thanh bánh ăn sáng ít đường có vết răng bên ngoài, nhưng bên trong chúng không bị làm sao. Chuông cửa reo khi cô vừa cắn miếng bánh đầu tiên.
Cô nhìn qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa thấy Mick đang đứng trên hiên, trông bảnh bao và thoải mái trong chiếc quần hiệu Levi’s và chiếc áo sơ mi bỏ ngoài quần. Cô lờ đi chút cảm giác vừa nhói lên trong bụng và mở cửa cho anh.
“Đêm qua em ngủ thế nào?” Anh hỏi và nụ cười của anh làm lộ ra chiếc lúm đồng tiền.
Cô mở rộng cửa để anh bước vào. “Có lẽ lúc em ngủ là khoảng ba giờ.”
“Lúc đó là ba giờ rưỡi rồi.” Anh bước qua cô khi cô khép cánh cửa lại. “Con mèo của em đâu?” Anh hỏi khi họ cùng đi vào nhà.
“Đang ăn bữa sáng. Đừng nói là anh sợ mèo con nhé?”
“Cái cục bông trông như con Tasmanian đó ư?” Anh nói giọng chế giễu và lấy ra trong túi áo trước một con chuột bằng vải. “Anh ột ít lá bạc hà mèo để làm dịu nó.” Anh vứt chiếc túi trên bàn. “Kế hoạch của em là gì?”
Cô định tiếp tục công việc. “Anh hỏi làm gì?”
“Anh nghĩ chúng ta có thể đến hồ Redfish và ăn tối ở đó.”
“Như hẹn hò ấy à?”
“Chắc chắn rồi.” Anh với tay lấy chiếc khăn tắm đang quấn quanh người cô, kéo cô về phía anh.
Vì họ chưa từng hẹn hò với nhau. Và lẽ ra họ không nên gần gũi nhau như vậy. Không thể có chuyện hẹn hò cho dù bụng cô đang quặn lên hay làn da cô đang rạo rực.
“Anh đang đói và anh nghĩ em cũng thế.” Anh cúi xuống hôn lên cổ cô.
Cô nghiêng đầu về một bên. Dù vậy cô sẽ đi với anh. “Sao phải là Redfish?”
“Bởi vì ở đó có một nhà hàng rất ngon và anh muốn dành cả ngày bên em.” Anh hôn lên cổ cô. “Em đồng ý nhé.”
“Em cần thay đồ.” Cô gạt cánh tay anh ra và quay người lại. Cô vào phòng ngủ và nói vọng ra. “Redfish cách đây bao xa?”
“Khoảng một tiếng rưỡi lái xe.” Anh nói vọng lại từ bậu cửa.
Cô không nghĩ anh sẽ theo cô vào tận đây. Maddie quay ra nhìn anh khi đang lấy ra một bộ đồ lót từ trong ngăn tủ. Anh tựa người vào cửa, mắt không rời khỏi cô. Ánh mắt anh đưa theo cánh tay cô khi cô mặc lên người đồ lót lụa màu hồng. Ánh mắt anh nhìn cô say đắm. Say đắm hơn cả lúc anh hôn lên đùi cô và ánh mắt anh biến thành một màu xanh đậm quyến rũ. Họ say đắm nhau như một cặp đôi và việc anh ngắm nhìn cô thay đồ là chuyện bình thường. Say đắm như mối quan hệ này chưa từng và cũng không thể tốt đẹp hơn được nữa. Như thể vẫn còn ngày mai, và ngày sau nữa ối quan hệ giữa hai người. Cô nhíu long mày. “Anh không ngại chứ?”
“Em không định mặc hết tủ quần áo đấy chứ? Sau đêm qua thì không ngại nữa rồi.” Cô vẫn nhìn chằm chằm anh cho tới khi anh thở dài và bước ra và đóng cánh cửa lại. “Được rồi, anh sẽ ra ngoài chơi với con mèo vậy.”
Cô nhìn anh đi ra và cố gắng không nghĩ tới ngày mai và ngày sau đó, những thứ sẽ không thể xảy ra. Cô mặc vội một chiếc váy vai trần màu hồng. Cô vuốt tóc, bôi son và chải một chút mascara.
Trong ánh sáng gay gắt ban ngày, khi mà những khao khát thể xác đã được thỏa mãn, và những cảm xúc của cô hoàn toàn được kiểm soát, cô biết mình sẽ phải nói với anh rằng cô chính là Madeline Jones. Anh xứng đáng được biết sự thật.
Ý nghĩ kể với anh về sự thật quặn thắt trong bụng cô và cô tự hỏi anh có nhất thiết phải biết chuyện đó. Đêm qua cô đã không thật khéo léo khi kể về một người phụ nữ khác. Cô rõ ràng đã làm anh phát điên nhưng sự thật là Mick Hennessy không chỉ đi lại với một người phụ nữ, chẳng khác gì bố anh ta, và cả ông nội anh ta nữa. Ngay cả bây giờ không có người phụ nữ nào khác thì một lúc nào đó anh ta cũng sẽ chán ngán Maddie. Anh ta sẽ chứng nào tật đấy không sớm thì muộn. Vậy tại sao phải kể với anh ta hôm nay?
Cô muốn xóa bỏ ký ức về sự bùng nổ đáng xấu hổ của cô đêm qua. Cô không phải loại đàn bà lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc trên vai người đàn ông. Có thể cô không dễ bị tổn thương như một vài người thường vẫn vậy. Nhưng với cô, việc không kiềm chế được bản thân thật đáng xấu hổ. Cảm giác vẫn ám ảnh cô thậm chí cả mười hai giờ sau đấy.
Khi họ lái xe được nửa giờ, cô quyết định giải thích với anh. “Em xin lỗi vì tối qua.” Giọng cô át tiếng nhạc đồng quê đang bật trong cabin xe của Mick.
“Em không phải xin lỗi gì cả. Em có to tiếng nhưng anh thích điều đó ở em.” Anh mỉm cười và liếc nhìn cô qua cặp kính râm màu xanh, rồi quay trở lại với cái vô lăng. “Có lúc anh chẳng hiểu gì những điều em nói, nhưng em trông thật hấp dẫn lúc em nói những điều đó.”
Cô thấy hơi nghi nghi, hình như mỗi người nói một chủ đề thì phải. “Em đang nói về việc em đã quá xúc động ở quán bar ấy.”
“À.” Anh gõ tay lên tay lái theo nhịp một bài hát. “Đừng bận tâm về chuyện đó.”
Cô ước mình có thể nghe theo lời anh nhưng với cô việc đó chẳng dễ chút nào. “Nhưng có những tuýp phụ nữ mà em không hề muốn nhập bọn với họ. Một trong số đó là loại con gái dễ xúc động và hay khóc.”
“Anh không nghĩ em là người dễ xúc động.” Gió lùa từ khe cửa làm bay những sợi tóc mai trên trán anh. “Thế còn những tuýp người khác là gì?”
“Sao cơ?”
“Em vừa bảo có những tuýp người em không muốn trở thành còn gì.” Không rời mắt khỏi đường, anh tắt máy nghe nhạc, tiếng anh phá vỡ sự im lặng trong cabin. “Đầu tiên là những người dễ xúc động, còn những loại phụ nữ khác thì thế nào?”
“À.” Cô đếm từng ngón tay. “Em không muốn trở thành những cô gái ngốc nghếch, ghét bọn đàn bà lúc nào cũng say mèm và nhếch nhác. Không thích bọn con gái kênh kiệu hay mấy đứa hàng họ.”
Anh nhìn sang phía cô, “’Gái hàng họ’ là thế nào?”
“Đừng bắt em phải giải thích.”
Anh quay lại nhìn đường và mỉm cười. “Thế chắc không phải là em nói về mấy cô có vòng ba quá khổ đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Anh cho rằng anh chưa hề…”
“Quên chuyện đó đi.”
Anh cười lớn. “Có nhiều phụ nữ thích vòng ba như thế mà.”
“Ừ, còn có những người thích độn lên cho bự đấy, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy thích thú với bất cứ cái gì trong hai chuyện đó.”
Mick với tay qua bảng điều khiển giữa hai người và cầm tay cô. “Thế còn bị trói trên giường thì sao?”
Cô nhún vai. “Em cũng khá thích trò đó.”
Anh đưa tay cô lên môi, mỉm cười. “Anh biết chúng ta sẽ phải làm gì mỗi khi anh đi làm về rồi.”
Cô bật cười và hướng sự chú ý của mình vào khung cảnh bên đường với những hàng thông cành lá rậm rạp và nhánh phía nam của sông Payette. Idaho không chỉ nổi tiếng với khoai tây mà còn hấp dẫn với cảnh đơn sơ hùng vĩ.
Trong nhà hàng, họ ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, nhìn ra dòng nước xanh lam của sông Payette và đỉnh núi Sawtooth phủ đầy tuyết trắng. Họ dùng bữa trưa và nói về những người dân ở Truly. Cô kể với anh về bạn bè mình, về đám cưới Lucy hồi năm ngoái, và đám cưới sắp tới của Clare. Họ nói về mọi chuyện từ thời tiết tới các sự kiện trên thế giới, từ thể thao tới dịch bệnh virus đang bùng nổ ở bờ Tây của sông Nile.
Họ nói về tất cả mọi chuyện, trừ lý do tại sao cô tới Truly. Họ ngầm giao kèo với nhau rằng sẽ tránh nói về cuốn sách mà cô đang viết, về cái đêm mẹ anh đã giết hai mạng người và về chính bản thân cô.
Ngày hôm đó trải qua thật thú vị và dễ chịu. Và trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi Maddie nhìn vào mắt anh, lương tâm nhắc nhở cô rằng anh sẽ không ở bên cô một khi anh biết sự thật. Cô cố nén lại trong lòng và lờ đi chuyện đó. Cô giả làm thinh không nghe thấy gì. Trên đường trở về, cô chôn chặt cái lương tâm đó trong lòng, giờ chỉ còn như một lời thì thầm yếu ớt, dễ dàng bị bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui