Chương 17
Maddie nằm cuộn tròn trên giường. Cô không còn hơi sức để dậy nữa. Đầu óc cô trống rỗng và khô cạn, thứ còn lại duy nhất là sự nuối tiếc trong lòng. Cô hối hận vì không nói với Mick sớm hơn. Nếu cô nói với anh cô là ai ngay từ tối đầu tiên cô tới Mort’s, anh đã không bao giờ đến trước cửa nhà cô với cái bẫy chuột và những con chuột đồ chơi. Anh sẽ chẳng ôm hôn cô và cô cũng sẽ không phải yêu anh như thế này.
Quả bông tuyết trèo lên giường và rón rén bước qua chiếc nệm nhằm thẳng hướng mặt Maddie.
“Mày làm gì thế?” cô hỏi con mèo nhỏ, trong giọng cô vẫn còn nguyên cảm xúc đã cạn kiệt từ đêm hôm qua. “Mày biết tao không thích lông mèo mà. Thế này là vi phạm quy tắc hoàn toàn đấy.”
Quả bông tuyết rúc vào bên dưới tấm nệm, chỉ thò mỗi cái đầu ra và dụi nó vào ngay dưới cằm Maddie. Bộ lông mềm mại của nó dụi vào cổ cô. “Meoo.”
“Mày đúng đấy. Ai thèm quan tâm quái gì đến những quy tắc kia chứ?” Cô vuốt bộ lông mềm mại của con mèo trong khi đôi mắt cô đang đẫm nước. Cả đêm qua cô đã khóc rất nhiều. Và cô ngạc nhiên là mình vẫn còn có thể khóc, rằng sao người cô vẫn chưa bốc hơi và nhăn nheo như quả nho khô.
Maddie xoay người, nằm thẳng lưng và nhìn lên bóng tối trải rộng trên trần nhà. Lẽ ra cô có thể sống nốt một cuộc đời khá hạnh phúc nếu không vướng phải tình yêu. Cô sẽ rất vui sướng nếu không phải trải qua những lúc tim đập rộn rã cũng như nỗi thống khổ bóp nghẹt trong tim và sự tuyệt vọng khi vừa mới được yêu mà cuộc tình lại tan vỡ. Ngài Tennyson đã sai. Được yêu và tan vỡ chẳng dễ chịu hơn so với chưa bao giờ được yêu chút nào. Maddie thà không bao giờ biết đến tình yêu còn hơn yêu Mick chỉ để cuối cùng sẽ mất anh.
Tôi không thấy tổn thương. Tôi thấy ghê tởm. Anh đã nói như vậy đấy. Cô có thể chịu được cơn giận dữ cũng như sự căm ghét cô thấy trong mắt anh. Nhưng còn ghê tởm? Nó khiến cô đau đến tận xương tủy. Người đàn ông cô yêu, người đàn ông không chỉ chạm tới trái tim cô mà còn chạm vào cơ thể cô, bây giờ lại thấy ghê tởm cô. Nghĩ đến những cảm giác của anh, cô chỉ muốn cuộn tròn người lại, bịt chặt đầu cho tới khi cảm giác đau đớn này không còn nữa.
Đến khoảng trưa, lưng cô bắt đầu nhức mỏi, cô bế con mèo cùng với chiếc chăn ra khỏi giường. Cô và Quả bông tuyết cùng nằm trên trường kỷ, xem ti vi một cách vô thức suốt cả ngày cho đến tối. Cô thậm chí còn xem cả ‘Kate và Leopold’, bộ phim cô vẫn luôn ghét vì không thể nào hiểu nổi một người phụ nữ đầu óc bình thường mà lại phải nhảy cầu vì một thằng đàn ông nào đó.
Tuy nhiên lần này, dù không thích bộ phim cô cũng không thể không phải dùng khăn giấy Kneelex để lau nước mắt. Sau ‘Kate và Leopold’ là tới ‘Meerkat Manor’ và chương trình phát lại của ‘Project Runway’. Khi cô không ngồi khác vì Leopold, vì một Meerkat khốn khổ, hay vì sự ghê tởm trước chiếc quần bụi bặm của Jefferey, cô lại nghĩ tới Mick. Nhớ tới những gì anh nói, nét mặt anh khi thốt ra những lời đó, và cả lúc Mick nói rằng bố anh đã bỏ mẹ anh để đến với Alice. Alice đã đoán đúng về tình cảm của Loch dành cho bà. Ai có thể ngờ được cơ chứ? Không phải Maddie, hay ít ra dù cô đã từng có ý nghĩ đó, thì tiền sử những mối quan hệ với đàn ông của Alice, đặc biệt với những người đàn ông đã có gia đình, và tiền sử những mối quan hệ của Loch với phụ nữ, Maddie đã loại bỏ khả năng đó.
Những lời biện minh của Rose về những gì bà đã làm là một trường hợp điển hình của việc mất lý trí và cái cảm giác đánh mất bản thân. Cái kiểu “nếu tôi không thể có được anh, không ai được phép có” đã được phân tích, nghiên cứu và phát hiện rất nhiều trong lịch sử.
Việc này thật đơn giản và lúc nào cũng ở ngay trước mắt cô. Biết được sự thật giúp việc viết sách của cô dễ dàng hơn, nhưng trên phương diện cá nhân, mọi thức chẳng có gì thay đổi cả. Mẹ cô vẫn có quyết định sai lầm để rồi kết thúc cuộc đời bằng cái chết. Ba người đã chết và ba đứa trẻ bị bỏ lại trong cảnh khốn cùng. Động cơ của vụ án có là gì thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến sự thật này.
Khoảng nửa đêm, cô chìm vào giấc ngủ và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm giác tồi tệ vẫn y nguyên như thế. Maddie chưa bao giờ là một kẻ than vãn hay rên rỉ khóc lóc. Rất có thể đó là do từ thuở còn nhỏ xíu, cô đã học được một điều rằng than vãn, khóc lóc hay thương hại bản thân chẳng thể đưa người ta tới đâu. Mặc dù cô vẫn còn thấy mình như con thú bị xe cán ngang đường một cách thê lương, cô vẫn đi tắm rồi vào phòng làm việc. Nằm ườn suốt cả ngày hay ngặm nhấm nỗi buồn không thể giúp cô hoàn thành công việc. Đó chính là việc viết sách và cô là người duy nhất có thể thực hiện điều đó.
Những mốc thời gian được dán trên tường và mọi tư liệu đã sẵn sang. Cô ngồi xuống và bắt đầu viết.
Ba giờ tối, ngày 9 tháng Bảy, Alice Jones mặc chiếc áo cánh màu trắng cùng với váy ngắn màu đen và xịt nước hoa hiệu Charlie lên cổ tay. Đó là ngày đầu tiên cô bắt đầu công việc mới ở quán bar Hennessy’s và cô muốn gây ấn tượng tốt đẹp. Bar Hennessy’s được xây dựng từ năm 1925 trong thời kỳ Cấm rượu và gia đình này đã làm ăn phát đạt bằng việc bán rượu lúa mạch lậu…
Khoảng giữa trưa, Maddie đứng dậy chuẩn bị bữa trưa, cho Quả bông tuyết ăn và vơ lấy một lon Coca ăn kiêng. Cô ngồi viết cho tới tận nửa đêm, rồi nằm vật ra giường và tỉnh dậy vào sáng hôm sau với Quả bông tuyết nằm dưới vỏ chăn và cuộn tròn ngay dưới cằm mình.
“Đó là thói quen xấu đấy,” cô nói với con mèo. Quả bông tuyết kêu rừ rừ. Tiếng kêu đều đều thể hiện tình cảm của nó và Maddie không nỡ nào đá nó ra khỏi giường.
Trong suốt những tuần tiếp theo, Quả bông tuyết tiếp tục phát triển thêm những thói quen xấu khác. Nó cứ nhất quyết đòi nằm trên cạp váy của Maddie trong lúc cô viết hay là qua lượn lại trên bàn, rồi đùa nghịch với kẹp giấy, bút, và giấy ghi nhớ của cô.
Maddie luôn làm cho bản thân bận rộn, viết mười tiếng một ngày, thỉnh thoảng ra sân sau nghỉ một chút để cảm nhận ánh nắng chiếu lên mặt cô trước khi lại quay trở lại công việc cho tới lúc lên giường khi cô đã mệt rã rời. Những khi cô không nghĩ tới công việc, hình ảnh Mick lại xâm chiếm toàn bộ trí óc cô. Cô tự hỏi Mick đang làm gì, đang nghĩ gì. Anh nói rằng sẽ không bao giờ nghĩ tới cô, chắc là như vậy rồi. Nếu anh có thể không nghĩ về quá khứ của mình thì việc quên cô chẳng phải dễ hơn nhiều sao.
Những lúc đầu óc cô không hướng về công việc, cô lại hồi tưởng lại những cuộc nói chuyện giữa hai người, bữa trưa họ bên nhau tại Redfish và những đêm anh lên giường với cô.
Cô ước gì mình có thể căm ghét Mick. Hay chỉ là không thích anh thôi cũng được. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu cô có thể như vậy. Cô cố nhớ về những điều dơ dáy và ích kỷ anh nói với cô trong cái đêm cô thú nhận với anh về thân phận mình. Nhưng điều đó cũng không làm cô ghét anh được. Cô yêu anh và gần như chắc chắn một điều cô sẽ yêu anh mãi mãi.
Vào ngày giỗ của mẹ cô, cô tự hỏi liệu Mick có ngồi một mình, nhớ về cái đêm định mệnh đã đổi thay cuộc đời họ. Liệu anh có thấy cô đơn hay buồn bã như cô lúc này không. Lúc đồng hồ điểm một phút sau nửa đêm, tim cô chùng xuống khi chợt nhận ra mình đang nuôi một hy vọng mong manh rằng anh sẽ xuất hiện ngay trước hiên nhà. Anh đã không xuất hiện. Và cô bắt buộc phải thừa nhận sự thật đó, rằng người đàn ông cô yêu không hề yêu cô.
Vào ngày cuối cùng của tháng Tám, cô mặc chiếc quần sooc kaki, chiếc áo ba lỗ bằng vải cotton màu đen và đưa Quả bông tuyết tới gặp bác sĩ thú y. Để lại con mèo nằm trong cánh tay to bản của bác sĩ Tannasee thật có phần làm cô khó chịu. Cô cố làm ngơ trước sự hoang mang đang nhen nhóm khi cô bước ra khỏi phòng khám mà không có cục bông trắng với đôi mắt kỳ quái, răng cửa chìa ra ngoài và luôn phá phách. Cô ép mình phải đối mặt với sự thật khó tin. Chẳng hiểu vì sao Maddie đã trở thành người thích mèo.
Lúc cô về đến nhà, ngôi nhà trống rỗng và hoàn toàn im ắng, cô cố làm việc trong một vài giờ trước khi ra ngoài hiên để tận hưởng bầu không khí trong lành và ánh nắng mặt trời. Cô ngồi trên một chiếc ghế Adirondack và quay mặt về phía ánh mặt trời. Bên hàng xóm, nhà Allegrezza cũng đang đứng trên hiên nhà họ, cười cười nói nói và nướng món thịt gì đó.
“Maddie, lại đây nhìn cặp sinh đôi này,” Lisa gọi cô lại. Cô đứng lên và đảo mắt nhìn quanh nhưng cô không thấy một người nhà Hennessy nào cả. Đôi dép đi trong nhà dưới chân cô kêu loẹt quẹt khi cô bước một đoạn ngắn về phía những người hàng xóm.
Hai đứa trẻ tên là Isabel Vaw Lily Alleg được quấn như món bánh cuộn nằm trong một chiếc xe đẩy được bóng cây che mát. Chúng đang ngủ và không hề để tâm tới sự nhốn nháo xung quanh. Những đứa bé gái này có mái tóc màu đậm như ba chúng và có những nét mặt thanh nhã nhất mà Maddie từng thấy.
“Trông chúng giống như những con búp bê sứ nhỉ?” Lisa nói.
Maddie gật đầu. “Trông chúng nhỏ quá.”
“Cả hai đứa đều nặng khoảng hơn hai cân rồi,” Delaney nói. “Chúng bị đẻ non nhưng rất khỏe mạnh. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, Nick sẽ bế chúng vào lồng vô trùng trong nhà.” Cô nhìn sang phía chồng mình đang giữ miếng thịt nướng với Louie. Cô hạ giọng nói tiếp, “Những món đồ anh ấy mua về thật tuyệt. Trong cuốn sách trẻ em, họ gọi nó là chăm sóc tổ ấm.”
Lisa bật cười. “Ai mà nghĩ được cậu ta sẽ là người xây tổ.”
“Em đang nói gì về anh đấy à?” Nick hỏi vợ mình.
Delaney nhìn miếng thịt nướng và mỉm cười. “Em chỉ nói em yêu anh nhiều thế nào thôi.”
“Ừ há.”
“Khi nào em trở lại làm việc?” Lisa hỏi em dâu mình.
“Em sẽ mở lại salon vào tháng tới.”
Maddie nhìn Delaney và những lọn tóc màu hạt dẻ mượt mà cắt ngang vai của cô. “Tiệm làm đầu ư?”
“Ừ, tôi sở hữu một salon ở Main.” Delaney nhìn mái tóc Maddie và nói, “Nếu cô cần cắt tỉa lại đầu tóc vào tháng tới hãy tới nói với tôi, tôi sẽ tự tay cắt cho cô. Dù cô định làm gì, cũng đừng tới tiệm cắt tóc của Helen. Bà ta sẽ nướng tóc cô lên và làm cô trong giống như trong những đoạn phim nhạc rock hồi những năm tám mươi ấy. Nếu cô muốn mái tóc mình được chăm sóc tử tế hãy tìm tới tiệm của tôi nhé.”
Hóa ra đây là lý do tại sao một nửa dân thị trấn có mái tóc “phi dê” nướng quá tay như cô vẫn thấy.
Cửa sau bật mở, Pete và Travis bước ra, mỗi đứa cầm một cái bánh mì nóng hổi trên tay. Chúng kiên nhẫn chờ Louie kẹp xúc xích vào đó, và Nick thì rưới nước tương cà chua lên. Nhìn thấy Travis, Maddie lại nhớ tới cậu của nó. Cô tự hỏi giờ này Mick đang ở đâu, liệu anh có xuất hiện hay không. Khi đó Mick sẽ đi một mình hay cùng một người phụ nữ nào trong tay, một người luôn mong đợi từ Mick nhiều hơn những gì mà anh có thể đáp lại. Mick nói rằng anh yêu cô, nhưng cô không tin điều đó. Trải qua đau đớn Maddie mới nhận ra rằng tình yêu sẽ chẳng thể nào biến mất dù cho bạn ngừng suy nghĩ về nó.
“Này Travis, vẫn khỏe chứ?” Maddie nói khi cậu bé tiến về phía cô.
“Dạ, vẫn tốt. Con mèo của cô thế nào rồi cô Maddie?”
“Cô đã đưa nó đến gặp bác sĩ thú y nên nhà có vẻ tĩnh lặng hơn mọi khi.”
Travis nheo mắt dưới ánh mặt trời ngước lên nhìn Maddie. “À mà cháu sắp nhận nuôi một chú chó đấy.”
“Ôi, vậy hả. Khi nào thế?” Maddie nhớ lại rằng Meg có nói sẽ tặng Travis một con thú nuôi.
“Một hôm nào đó.” Travis cắn một miếng bánh và nói tiếp. “Cháu và chú Mick đã đi câu cá trên thuyền. Buổi đi câu thảm hại.” Nuốt miếng bánh Travis nói thêm. “Lúc bơi thuyền trên hồ, chúng cháu đã nhìn thấy cô đấy, nhưng mà không ai gọi.”
Dĩ nhiên rồi. Maddie nói mấy lời tạm biệt rồi trở về nhà. Căn nhà vẫn vô cùng tĩnh lặng. Maddie lái xe đến tiệm tạp hóa Value Rite mua vài thứ cho cái tổ ấm của mình. Đã đến lúc Quả bông tuyết cần có một cái túi đựng thú tử tế và Maddie cũng định tìm cho nó một cái giường tốt hơn. Rõ ràng nó không sung sướng gì với cái hộp Amazon.
Điều Maddie không dự tính tới đó là cô đến đây đúng lúc người ta đang tổ chức buổi lễ kỉ niệm Founders Day. Cô láng máng nhớ ra đã thấy cái gì đó nói về ngày này ở đâu đó rồi, nhưng chẳng thể nhớ được. Thường thì Maddie chỉ mất có mười phút để đi đến tiệm Value Rite, nhưng hôm nay cô tốn đến nửa tiếng đồng hồ. Bãi đỗ chật cứng xe vào thăm hội chợ Nghệ thuật và đồ Thủ công đang diễn ra trong công viên bên kia đường.
Maddie phải lượn qua lượn lại quanh bãi đỗ xe như chim kền kền mới may mắn tìm được chỗ đậu. Bình thường Maddie đã không khó chịu đến vậy. Nhưng vì lần này còn chặng đường về nữa, và cũng sẽ phải mất cả nửa giờ nữa để cô lái xe về nhà.
Trong cửa hàng, Maddie chỉ tìm thấy mỗi chiếc giường èo, còn túi đựng thì không thấy đâu cả. Cô bỏ nó vào giỏ đồ cùng đồ chơi, đĩa DVD èo với cảnh chim, cá, chuột. Tự dưng đi mua DVD cho con mèo, thật chẳng ra cái thể thống gì. Nhưng cô tính rồi, có thể Quả bông tuyết sẽ thôi phá phách đồ đạc nếu nó mải xem phim.
Lúc ở cửa hàng, Maddie còn mua thêm cả giấy vệ sinh, xà phòng giặt cùng niềm đam mê bí mật của cô nữa. Đó là tờ tạp chí ‘Weekly News of the Universe’. Maddie yêu thích câu chuyện về những con cào cào nặng đến hai mươi ký hay một người phụ nữ lại sinh ra một con đười ươi. Nhưng phần ưa thích của Maddie chính là những tấm ảnh của Elvis. Cô thả tờ tạp chí đen trắng vào giỏ hàng rồi tiến thẳng đến quầy thanh toán.
Maddie bước đến đặt đồ của cô lên quầy thu tiền ở hàng số năm nơi Carleen Dawson làm việc.
“Tôi nghe nói cô là con gái của Alice. Điều đó có đúng không hay cũng chỉ là tin đồn như việc Brad Pitt sắp đến thành phố này?”
“Đúng đấy, Alice Jones chính là mẹ tôi.” Maddie thò tay vào túi lấy chiếc ví ra.
“Tôi đã làm việc cùng Alice ở quán rượu Hennessy.”
“Vâng, tôi biết.” Maddie nói và chờ đợi những gì Carleen có thể sẽ nói sau đó.
“Đó là một cô gái tuyệt vời. Tôi rất thích cô ấy.”
Hơi chút ngạc nhiên, Maddie mỉm cười. “Cám ơn bà.”
Carleen quét mã vạch mọi thứ rồi cho tất cả, trừ chiếc giường vào trong túi. “Lẽ ra cô ấy không nên quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình, nhưng cô ấy cũng không đáng nhận những gì Rose gây ra.”
Maddie quét thẻ và nhập mã số cá nhân. “Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý về điều đó.” Maddie thanh toán rồi bước ra ngoài Value Rite, cảm giác dễ chịu hơn khi bước vào. Cô đặt mọi thứ vào trong cốp xe rồi quyết định sẽ ở lại dạo quanh hội chợ triển lãm nghệ thuật và đồ thủ công. Cô đeo chiếc kính to màu đen vào khi sang đường và tiến vào trong công viên. Maddie chưa bao giờ hứng thú với đồ thủ công và mỹ nghệ, đơn giản vì cô không hay trang trí nhà cửa.
Tại quầy bán xúc xích, Maddie đổ cho cả đống mù tạt lên chiếc xúc xích của mình. Cô đã nhìn thấy Travis và Meg đi cùng một người đàn ông hói mặc chiếc áo với dòng chữ CHIM SẺ LÀ BẠN CỦA HẢI TẶC. Ngay lập tức Maddie nhận ra Mick không đi cùng với họ, cô đợi cho họ đi qua rồi mới bước đến quầy tiếp theo để xem dây xích, quần áo và cả yếm rãi của thú nuôi. Chiếc ghế nệm dài màu hồng dành èo là thứ đầu tiên cô muốn mua. Nhưng cô đã tìm được một cái túi đựng thú hình túi bowling. Cái túi đó màu đỏ với những trái tim màu đen lồng vào nhau và viền lông đen bao quanh. Nó còn kèm theo một chiếc vòng cổ hợp màu dành cho vật nuôi. Maddie còn đặt thêm cho Quả bông tuyết một căn hộ ba tầng với hộp vệ sinh điện tử. Chúng sẽ được giao nội trong tuần tới. Maddie cầm theo chiếc túi đựng thú để ngày hôm sau cô có thể đặt Quả bông tuyết vào đó đem về nhà.
Maddie đeo chiếc túi lên vai và ném xiên xúc xích đi khi cô rời quầy hàng. Khi Maddie bước vào quầy hàng của ông Pottery, cô gần như đâm sầm vào ngực của Mick Hennessy. Cô ngước nhìn lên, bên trên chiếc áo phông màu xanh phủ trên bộ ngực rộng lớn của Mick, trên cả cổ họng của anh nơi mà cô đã nhiều lần đặt lên đó nụ hôn, rồi chiếc cằm bướng bỉnh và đôi môi mím chặt như tới đôi mắt anh sùm sụp một cặp kính râm. Tim cô đập mạnh và nhói đau, người cô nóng rực lên. Cô muốn chạy đi bởi những đợt sóng giận dữ đang tuôn tràn lên trong cô. Nhưng không, thay vào đó cô tỏ ra khá dễ chịu, “chào anh, Mick.”
Mick cau mày, “Maddie?”
Maddie nhìn lướt nhanh qua khuôn mặt của Mick, lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí cô bằng hình ảnh của anh. Hình ảnh mái tóc anh buông trên trán và rồi vết tím bầm trên má anh.
“Mặt anh làm sao thế kia?”
Mick lắc đầu rồi nói. “Không có gì.”
Darla – cô gái ném quần – đứng sau lưng anh nói, “Mick, anh không định giới thiệu em với bạn anh sao?”
Cho đến tận lúc đó, Maddie mới nhận ra hai người họ đang đi cùng nhau. Tóc cô ta vẫn cong queo như thường lệ. Darla mặc chiếc áo hai dây lấp lánh cùng chiếc quần Jeans bó chặt đến đau đớn.
“Darla, đây là Madeline Dupree, nhưng tên thật của cô ấy là Maddie Jones.”
“Ồ! Là cô nhà văn đó sao?”
“Vâng!” Maddie chỉnh lại cái túi đựng thú trên vai cô. Mick đang làm cái trò gì với Darla thế. Anh ta có thể kiềm được người khá hơn nhiều chứ.
“J.W có nói với tôi là anh ta nghe được thông tin cô sẽ mua quán rượu Hennessy’s và mẹ cô sẽ được đào lên.”
“Chúa ơi,” Mick chửi thầm.
Maddie liếc mắt nhìn Mick rồi cô quay lại nhìn Darla. “Không phải thế đâu, tôi sẽ không bao giờ làm một việc đại loại như thế.”
Mick lôi mấy tờ tiền từ túi trước rồi đưa cho Darla. “Cô ra vườn bia trước đi, một lát nữa tôi sẽ gặp cô ở đó.”
Darla cầm tiền rồi nói, “anh uống bia Budweiser được chứ?”
“Ừ.”
Sauk hi Darla đi khỏi, Mick hỏi ngay, “cô sẽ ở trong thành phố bao lâu nữa?”
Maddie nhún vai rồi nhìn phần “đuôi” đồ sộ của Darla dần biến mất vào trong đám đông. “Không nói trước được.” Maddie ngước nhìn khuôn mặt của người đã làm cho trái tim tan nát của cô đang đập mạnh. “Anh đừng nói với em là anh đang hẹn hò với Darla nhé.”
“Cô ghen à?”
Không, Maddie đang tức giận. Cô tức giận vì Mick không yêu cô, tức giận vì cô luôn yêu anh, tức giận vì một phần trong cô như muốn lao vào Mick mà cầu xin tình yêu của anh hệt như những cô nữ sinh điên dại. “Anh đùa đó hả? Anh nghĩ em mà lại đi ghen với một con ngốc sao? Nếu như anh muốn em ghen thì hãy hẹn hò với ai có một nửa trí thông minh thôi và được học hành một chút ấy.”
Mick nheo mắt lại. “Ít ra thì cô ấy không hề chạy đi khắp nơi mà vờ vịt mình là ai đó.”
Có đấy, cô ta giả mặc cỡ mười đấy, nhưng Maddie không định nói điều đó ra giữa nơi công cộng vì cô là con nhà có học.
Trong tiếng ồn ào của đám đông, tiếng nói của Mick nổi lên. “Không phải mọi điều từ miệng cô ta đều là giả dối.”
“Sao anh biết được điều đó? Anh có bao giờ ở bên một ai đó đủ lâu để hiểu người ta đâu.”
“Chắc cô nghĩ đã hiểu hết tôi.”
“Em quá hiểu anh, có lẽ là còn hơn mọi người và em dám cá là em là người con gái duy nhất mà anh thực sự thấu hiểu.”
Mick chậm rãi lắc đầu. “Tôi không biết cô.”
Maddie nhìn thẳng vào chiếc kính râm của Mick và nói, “có đấy, Mick.”
“Biết được tư thế làm tình yêu thích của cô không gọi là hiểu cô.”
Mick chỉ muốn tất cả những gì xảy ra giữa anh và Maddie đơn thuần là sex. Cũng có thể những điều đó bắt nguồn từ sex thật nhưng giờ nó đã hơn thế rất nhiều. Ít nhất là đối với Maddie. Cô tiến lại gần anh rồi kiễng chân lên. Hai người gần nhau đến mức mà cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh qua chiếc áo của anh và của cô đang mặc. Gần đến mức mà cô đoán chắc Mick có thể nghe rõ nhịp tim của cô khi cô ghé tai anh mà nói, “Anh còn biết nhiều hơn là việc liệu em thích tư thế ở trên hay dưới đấy. Anh không đơn giản chỉ biết mùi hương trên da em hay mùi vị của em khi ta hôn nhau đâu.” Nhắm mắt lại Maddie nói thêm, “Anh biết rõ em, anh chỉ không thể chấp nhận được sự thật em là ai mà thôi.” Không nói thêm bất cứ lời nào, Maddie quay đi để Mick đứng lại đó một mình. Cô không dám nói rằng lần chạm mặt đầu tiên của cô và Mick đã diễn ra tốt đẹp. Nhưng ít nhất thì trong trường hợp này anh ta sẽ nghĩ về cô khi cô đi khỏi.
Thay vì ra khỏi công viên và đi về nhà để tránh gặp lại Mick lần nữa, Maddie tự nhủ không được vội vàng. Cô đã buồn rầu suốt mấy tuần nay. Nhưng giờ thì tốt hơn rồi, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn trái tim đã tan nát của cô. Maddie dừng lại một chút tại quầy bán mũ rồi đi sang quầy hàng Spoon Man. Spoon Man bán tất cả mọi thứ từ đồ trang sức cho đến đồng hồ. Tất cả đều được tạo ra từ thìa hết. Maddie mua một cái chuông gió. Cô nghĩ nó sẽ tuyệt khi treo ở hiên sau.
Đặt cái chuông vào trong túi đựng thú, Maddie tìm đường ra khỏi công viên. Nhưng giống như một lực hút nam châm, ánh mắt của cô lại hướng về phía vườn bia và người đàn ông đang đứng ở lối vào. Lần này người đứng cùng Mick không phải là Darla mà là Tanya King. Tanya với thân hình nhỏ bé mặc bộ quần áo nhỏ bé đang đứng đối diện và đặt tay lên ngực Mick. Còn anh thì hơi cúi đầu xuống lắng nghe từng lời của cô ta và đang cười trước những gì cô ta nói.
Mick rõ ràng không nghĩ về Maddie một chút nào. Đột nhiên cô thấy mình không hề mạnh mẽ hơn trái tim tan nát của mình nữa.
Qua mắt kính, Mick nhìn trông thấy Maddie đi sang đường và rời khỏi công viên. Anh chăm chú nhìn lưng cô rồi xuống phía dưới nữa. Hình ảnh đôi chân Maddie quấn quanh hông anh và bàn tay anh chạm vào phía sau cô chợt hiện lên trong Mick dù cho anh có muốn nhớ về cô hay không. Anh không muốn nhờ về Maddie. Nhưng hầu như chẳng có ngày nào trôi qua mà không có điều gì gợi cho Mick nhớ về Maddie. Chiếc xe tải, chiếc tàu, và cả quán rượu nữa. Mick không thể nào bước vào quán Mort’s mà không nhớ về buổi tối hôm Maddie mặc chiếc áo choàng bước vào từ phía cửa sau. Anh chỉ muốn tin rằng mối quan hệ giữa anh và Maddie chỉ là quan hệ chăn gối mà thôi nhưng cô đã đúng. Nó còn hơn là hương thơm da thịt hay mùi vị của cô khi hai người hôn nhau. Đôi khi Mick tự hỏi là Maddie đang ở đâu. Liệu có phải cô đã trở lại Boise để dự đám cưới người bạn rồi không. Anh nhớ nụ cười của Maddie, nhớ âm thanh của giọng cô và cả cái miệng tinh ranh nữa.
Anh đùa đó hả? Anh nghĩ em mà lại đi ghen với một con ngốc sao? Nếu như anh muốn em ghen thì hãy hẹn hò với ai có một nửa bộ não thôi hay ít ra cũng được học hành một chút. Cô nói như thể là anh muốn hẹn hò với Darla lắm. Anh đã không qua đêm với ai kể từ buổi tối đó cùng Maddie, anh không cảm thấy hứng thú. Anh chưa từng thấy hứng thú được như với Maddie.
Anh còn biết nhiều hơn việc em thích tư thế ở trên hay dưới. Anh biết nhiều hơn mùi hương cơ thể hay mùi vị của em khi ta hôn nhau. Ngắm nhìn cô và cảm nhận hương thơm làn da của cô, nỗi khao khát được cảm nhận hơi ấm của cô lại dâng trào. Trong một tích tắc nhỏ của một giây không kiểm soát được mình Mick đã đưa tay định kéo cô vào lòng. Lạy Chúa anh đã dừng lại trước khi kịp chạm vào Maddie.
Chỉ là anh không thể chịu đựng nổi sự thật về em. Maddie đã đúng. Cô là kẻ nói dối xấu xa, đã dùng cơ thể mình dụ dỗ anh nói về quá khứ và anh đã rơi vào cái bẫy đó.
Darla không một kẻ ngu duy nhất.
Maddie khuất dần và biến mất sau góc phố, Mick cũng quay trở lại nói chuyện với Tanya. Cô đang nói về… một điều gì đó.
“Huấn luyện viên mới của em thật khắc nghiệt, nhưng kết quả lại rất tốt.”
À đúng rồi. Bài tập thể hình của Tanya. Thảo nào cô ta có một thân hình rất đẹp.
Đáng tiếc là tay cô đặt trên ngực anh lại chẳng làm cho anh cảm thấy gì hết. Anh cần cái gì cuốn anh đi. Nỗ lực để quên đi Maddie và loại bỏ cô ra khỏi tâm trí rõ ràng đang vô dụng.
Cơ thể Tanya chính là điều anh cần.