Vương phải tình em

Chương 5
Maddie với lấy một chai Coca cho người ăn kiêng, ngồi trên bàn và mở nắp. Cô uống một hơi dài rồi lại đóng nắp lại. Ngay khoảnh khắc cô mở mắt ra sáng hôm đó, cô đã biết phải bắt đầu cuốn sách như thế nào. Trước đây, cô thường mở đầu các cuốn sách với những sự thật làm ớn gáy.
Lần này cô ngồi xuống và viết:
“Mẹ hứa lần này mọi chuyện sẽ khác, con yêu.” Alice Jones nhìn cô con gái yêu của mình rồi lại tiếp tục nhìn ra phía con đường. “Rồi con sẽ thích Truly à xem. Nơi đó như một thiên đường nhỏ và cũng đã đến lúc Chúa đưa chúng ta đến một nơi tốt đẹp hơn.”
Cô bé chẳng nói gì. Điều này cô bé đã nghe rồi. Sự vui mừng trong giọng nói của mẹ và những lời hứa về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thứ duy nhất thay đổi là địa chỉ nhà của họ.
Cũng như mọi khi, cô bé muốn tin vào mẹ mình. Và thực sự là như vậy, nhưng cô bé mới có năm tuổi. Đủ lớn để nhận ra rằng chẳng tốt đẹp hơn. Chẳng có gì thay đổi cả.
“Chúng ta sẽ sống trong một ngôi nhà lưu động thật xinh.”
Cô bé đang khoanh tay trước ngực, liền buông tay ra và nhìn ra rừng thông gió đang rít lên từng hồi qua tấm kính chắn gió. Một ngôi nhà lưu động à? Nó chưa bao giờ được sống trong một ngôi nhà.
“Và có một cái đu ở sân trước.”
Một cái đu? Cô bé cũng chưa bao giờ có một cái đu. Cô bé liếc nhìn mẹ và ánh mặt trời chiếu óng ánh trên mái tóc vàng của bà. Mẹ cô trông như một thiên thần trong tấm thiệp Giáng sinh vậy. Như thể đáng lẽ bà phải đứng trên ngọn một cây thông Noel. Cô bé cứ đặt niềm tin vào đó. Cô tin vào giấc mơ về một nơi thiên đường. Cô tin vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và trong năm tháng sự thực nó đã tốt đẹp hơn - cho đến một đêm một bà vợ nổi khùng nã một loạt đạn súng ba mươi lăm li vào cô gái trẻ Alice Jones và biến giấc mơ trở thành một cơn ác mộng.
Maddie đẩy cái ghế và đứng dậy. Tay áo của bộ pyjama bằng cotton trượt lên đến tận khuỷu tay khi cô giơ tay lên đầu và vươn vai. Bây giờ đã quá trưa một chút và cô vẫn còn chưa tắm. Bạn thân của cô, Clare ngày nào cũng tắm và trang điểm trước khi ngồi xuống viết. Nhưng Maddie thì không. Tất nhiên, thỉnh thoảng cô bị những người đưa thư FedEx bắt gặp trong bộ dạng kinh khủng. Nhưng cô chẳng quan tâm điều đó.
Cô bước vào nhà tắm và nghĩ ngợi về phần còn lại của một ngày. Cô có một danh sách các tên và địa chỉ có liên quan đến vụ án đó. Đứng đầu danh sách là chuyến viếng thăm Value Rite, nơi Carleen Dawson làm việc. Carleen từng làm nữ phục vụ bàn ở Hennessy’s và cùng quãng thời gian mà mẹ Maddie làm việc ở đó. Cô muốn hẹn một buổi để gặp người phụ nữ đó. Gặp trực tiếp thì tiện hơn là hỏi chuyện qua điện thoại.
Sau khi tắm, cô xoa sữa dưỡng da mùi hạnh nhân lên người và mặc một chiếc váy choàng màu đen có thắt ở eo. Cô vuốt mấy lọn tóc khỏi mặt, chuốt một chút mascara và tô son màu đỏ thắm. Cô đi một đôi xăng đang cùng màu đỏ và đút cái laptop vào cái cặp nhỏ bằng da. Không phải vì cô có ý định dùng cái gì trong cái cặp đó, mà chỉ là nó đem lại cảm giác.
Quầy tạp hóa Value Rite nằm cách phố Main chỉ vài khu nhà, và sát cạnh hiệu cắt tóc Helen. Màu đỏ thắm của các chậu hoa phong lữ và mấy cái mái hiên màu vàng làm cho cảnh quan bên ngoài cửa hiệu lòe loẹt đầy màu sắc. Bên trong cửa hàng chất đống từ băng gạc, phía những bức tượng gỗ của nai Anxet, nai sừng tấm Bắc Mỹ và gấu được tạc bởi dân địa phương. Cô tới bên bàn lễ tân hỏi tìm Carleen, và người ta chỉ cô đến quầy thức ăn nhanh.
“Bà có phải là Carleen Dawson không?” cô hỏi một người phụ nữ thấp lùn mặc một cái áo blu trắng và đeo chiếc tạp dề xanh xanh đỏ đỏ, đang cúi gập trước cái xe chở hàng đựng đầy kẹo dẻo và kẹo viên.
Bà đứng thẳng dậy nhìn Maddie qua cặp kính. “Vâng.”
“Chào bà, tôi tên là Maddie Dupree và tôi là một nhà văn.” Cô đưa cho Carleen một tấm danh thiếp. “Tôi hy vọng bà có thể dành cho tôi vài phút.”
“Bây giờ không phải giờ nghỉ của tôi.”
“Tôi biết.” Tóc bà Carleen ngắn củn được uốn đến tận chân. Và Maddie tự hỏi không hiểu có chuyện gì với tóc tai của một số người dân ở đây. “Tôi nghĩ chúng ta có thể hẹn khi nào bà không phải làm việc.”
Carleen nhìn xuống cái giỏ hàng màu đen pha bạc, rồi lại nhìn lên. “Các vụ án thật à? Cô viết về các vụ án thật à? Giống như Ann Rule?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không biết có thể giúp gì được cô. Ở Truly không có vụ giết người hàng loạt nào cả. Chỉ có một vụ ở Boise vài năm trước, một phụ nữ, tất cả chỉ có vậy. Tùy cô có tin hay không.”
Thật ra Maddie tin điều đó, vì bạn cô - Lucy cũng là một nghi phạm, và Maddie trong tương lai cũng đang định giết về nạn giết người hàng loạt.
“Chẳng có gì xảy ra quanh đây cả,” Carleen thêm vào và chất một gói kẹo dẻo nữa lên xe gi
“Tôi không viết về những kẻ sát nhân hàng loạt.”
“Vậy thì về cái gì?”
Maddie nắm lấy cái cặp da, tay kia đút trong túi của chiếc váy cô đang mặc. “Hai mươi chín năm trước bà làm việc tại quán bar Hennessy’s, thời điểm Rose Hennessy bắn chết chồng bà ta và một nữ nhân viên phục vụ cocktail tên là Alice Jones rồi tự tử.”
Carleen lặng đi. “Tôi không có ở đó.”
“Tôi biết. Lúc đó đã đêm và bà đã về nhà rồi.”
“Chuyện đó lâu lắm rồi. Sao cô còn muốn viết về nó.”
Vì đó là cuộc sống của tôi. “Vì không phải truyện giết người nào muốn hay cũng phải viết về những kẻ sát nhân hàng loạt. Thỉnh thoảng, những chuyện hay nhất lại bắt nguồn từ đời thực. Những người bình thường nhưng bỗng chốc phạm những tội ác dã man.”
“Có lẽ vậy.”
“Bà có biết Alice Jones không?”
“Có, tôi biết cô ấy. Tôi biết cả Rose nữa, nhưng tôi không muốn nói về chuyện đó. Đó thực sự là câu chuyện buồn và mọi người đã vượt qua.” Bà ta đưa cái danh thiếp lại cho Maddie. “Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cô.”

Maddie biết lúc nào thì nên nài ép và lúc nào nên lùi một bước. Ít nhất là bây giờ.
“Được rồi. Bà cứ suy nghĩ về việc đó.” Cô mỉm cười, vẫn để một tay trong túi, tay còn lại nắm lấy quai xách của chiếc cặp. “Nếu bà thay đổi ý định thì gọi điện cho tôi.”
Carleen đút tấm danh thiếp vào túi trước của chiếc tạp dề. “Tôi sẽ không thay đổi ý định đâu. Có một số thứ nên để chôn theo thời gian thì hay hơn.”
Có thể, nhưng điều Carleen không biết và sẽ biết trong tương lai là Maddie hiếm khi chấp nhận một câu trả lời “không.”
“Không. Tôi không giúp gì cho cô được.”
Maddie đứng dưới cái mái hiên lỗ chỗ nhà Jewel Finley, một tiếp viên khác đã từng làm việc tại Hennessy’s vào lúc Alice bị bắn chết. “Chỉ vài phút thôi mà.”
“Tôi bận.” Tóc Jewel được cuốn trong mấy cái lô màu hồng, và Maddie nghĩ cô phát hiện thấy mùi gel Dippity-do. Chúa ơi, họ vẫn còn bán Dippity-do à? “Rose là bạn thân của tôi và tôi sẽ không nói xấu cô ấy.” Jewel nói. “Chuyện xảy ra với cô ấy là một bi kịch. Tôi sẽ không đào bới những điều bất hạnh của cô ấy lên.”
Những bất hạnh của bà ấy? “Mục đích của tôi không phải là khai thác ai cả, mà chỉ là kể câu chuyện ở những góc nhìn khác nhau.”
“Mục đích của cô là để kiếm tiền.”
“Tin tôi đi, có những cách để kiếm tiền dễ hơn nhiều.” Maddie cảm giác đang sôi máu dần, nhưng cô đã khôn ngoan kiềm chế nó. “Có thể tôi sẽ tới vào lúc khác tiện hơn.”
“Không.”
“Có lẽ vào lúc nào bà đỡ bận rộn hơn chẳng hạn?”
“Tôi sẽ không kể chuyện về Rose, và tôi nghĩ cũng không có ai khác kể cho cô đâu.” Bà quay gót bước vào nhà. “Tạm biệt,” bà ta nói và đóng cửa lại
Maddie gài một tấm danh thiếp ở lề cửa. Maddie không chỉ không chấp nhận câu trả lời “không”, mà cô còn giống như “Kẻ hủy diệt”, cô sẽ còn quay lại.
“Bà có biết khi nào ông ấy về không?”
“Còn tùy xem cá có cắn câu hay không. Có thể là ngày mai, nếu tình hình xấu. Còn nếu mọi chuyện tốt đẹp thì chẳng ai biết được khi nào.” Levana Potter nhìn tấm danh thiếp của Maddie và lật úp nó xuống. “Nhưng tôi có thể nói cho cô biết là ông ấy nhớ hết mọi chuyện của đêm hôm đó.” Vợ ông cảnh sát trưởng nghỉ hưu ngước nhìn lên. “Chuyện đó vẫn còn ám ảnh ông ấy.” Bà Levana đang đào mấy cụm hoa trước cửa. Và tin vui là ông cảnh sát trưởng sẽ có nhiều khả năng sẵn sàng nói chuyện với Maddie. Tin xấu là cuộc phỏng vấn của cô sẽ phải phụ thuộc vào cái hồ cá. “Bà có biết đến những người liên quan không?”
“Tất nhiên.” Levana nhét danh thiếp vào túi áo sơ mi, sau đó lại đút tay vào đôi bao tay làm vườn. “Nhà Hennessy đã sống ở cái thung lũng này rất nhiều đời rồi. Tôi không biết rõ về Alice lắm. Chỉ nói chuyện một vài lần khi cô ấy vào mua kem hoặc mua quà ở cửa hàng của tôi trên phố Third. Cô ấy rất xinh đẹp và có vẻ ngọt ngào. Trông như một thiên thần vậy. Sau khi Alice chết, dì cô ta đến nhận, và tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó.”
Maddie mỉm cười chút xíu. “Bà có nhớ tên người dì đó không?”
Levana lắc đầu và mái tóc quăn của bà bay nhẹ nhẹ trong gió. “Trời ơi, không. Đã hai mươi chín năm rồi, tôi chỉ nhìn thấy cô ta có vài lần. Chết tiệt, nhiều khi tôi còn chẳng nhớ tên mình nữa là.”
“Alicespan sống ở khu nhà lưu động Roundup.”
“Ôi trời, nó đã bị kéo sập từ lâu.”
“Vâng, tôi biết. Nhưng tôi chẳng tìm thấy ghi chép nào về những người sống ở đó cùng thời với Alice và con gái của bà ấy.” Trong nhật ký, Alice đã nhắc đến tên một số phụ nữ khác. “Bà có nhớ ai tên là Trina không? Có thể bà ấy sống gần nhà Alice?”
“Hmm.” Levana lắc đầu. “Chẳng gợi lên cái gì cả. Chắc Bill sẽ biết,” bà ta nhắc đến chồng. “Ông ấy nhớ tất cả mọi người từng sống ở thị trấn này. Tôi sẽ đưa cho ông ấy danh thiếp của cô khi ông ấy đi câu cá về.”
“Cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ không ở trong thị trấn, nhưng ngày kia tôi sẽ quay lại.”
“Tôi sẽ nói với ông ấy, nhưng có thể phải đến tuần sau cơ.”
Phóng đại quá. “Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi.”
Trên đường từ nhà Potter về nhà, Maddie dừng lại ở cửa hàng tạp hóa để mua gà quay và một ít thuốc chống đau đầu. Carleen đã rất cảnh giác và không hợp tác, còn Jewel tỏ ra thù địch một cách trắng trợn. Đầu cô đau như bị bổ. Cô chán nản vì tiến độ không có gì tiến triển, và cô đang muốn bẻ cổ một ai đó.
Với một giỏ màu xanh khoác một bên cánh tay cô xếp hàng ở quầy tính tiền số ba. Lần sau khi nói chuyện với Carleen và Jewel, cô sẽ thử tiếp cận theo cách thức khác, ít mang tính công việc hơn. Cô sẽ cố tiếp cận một cách tử tế, thân thiện. Nếu thế mà vẫn không thành công, cô sẽ dùng cách tầm thường để xử lý những người kém văn minh.
“Trước đây tôi đã gặp cô ở Value Rite,” một phụ nữ đứng hàng bên cạnh nói.
Maddie đặt cái giỏ lên băng chuyền và nhìn lên. “Cô đang nói với tôi à?”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ có mái tóc đen ngắn và mặc một cái áo phông với hình của mấy đứa cháu nội ở đằng trước. “Carleen nói cô đến hỏi bà ấy về Rose và Loch Hennessy.”
Ôi trời, tin đồn đúng là lan nhanh trong những thị trấn nhỏ. “Đúng vậy.”
“Tôi lớn lên cùng Rose. Cô ấy có một chút vấn đề, nhưng cô ấy là người tốt.”
Một chút vấn đề. Đây là cách người ta gọi một người từng xả đạn vào hai người khác à? Maddie sẽ gọi đó là người bị loạn thần kinh. “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Cô bồi bàn đó xứng đáng bị như vậy vì cái tội lăng nhăng với một người đã có vợ.”
Mệt mỏi, chán nản, và bây giờ thì điên tiết, Maddie nói “Vậy bà nghĩ mọi phụ nữ có quan hệ với một người đàn ông có vợ đáng phải chết trong nhà tắm à?”
Người phụ nữ kia quăng túi khoai tây lên băng chuyền trước mặt bà ta. “À, thì tôi chỉ nói là nếu cô qua lại với người đàn ông của người khác thì cô sẽ có thể phải trả giá. Vậy thôi.”
Không, không chỉ có vậy thôi đâu, nhưng Maddie cũng đủ khôn ngoan để không thốt ra những lời đó.
Maddie vứt cái cặp lên ghế sofa và liếc nhìn cái ảnh của mẹ cô đang ngồi trên bàn cà phê. “Đúng là chẳng được cái tích sự .” Cô tháo giày và úp cái ảnh xuống. Cô không thể nhìn vào nụ cười tươi rói của mẹ cô khi ngày hôm nay của cô hoàn toàn phá sản.
Chân trần, cô đi vào bếp và lục tủ lạnh tìm chai Merlot mà cô đã mở ngày hôm trước. Sau khi suy nghĩ lại, cô đổi qua một chai Skyy vodka, một lon tonic dành cho người ăn kiêng và một quả chanh. Thỉnh thoảng con gái cũng cần uống rượu, dù là đang ở một mình. Khi cô rót rượu vodka ra một chiếc ly to và thêm tonic vào, bài hát “I drink alone” của George Thorogood vang lên bên tai cô. Cô chưa bao giờ thích bài này cả. Có lẽ do bản chất của một nhà văn trong cô, nhưng đoạn điệp khúc thì đúng là thừa thãi. Tất nhiên uống rượu một mình có nghĩa là bạn không uống rượu với người nào khác rồi!
Ngay khi cô bỏ đá và một lát chanh vào trong ly, chuông cửa vang lên. Cô cầm lấy ly, vừa nâng lên miệng vừa bước qua phòng khách. Rõ ràng là cô không hy vọng ai đến cả. Và cái người đứng bên kia cánh cửa còn là người cuối cùng mà cô có thể ngờ đến.
Cô nhìn qua cái lỗ trên cửa, và bên kia là Mick Hennessy, cô vặn mở chốt rồi sau đó mở cửa. Ánh sáng của buổi chiều muộn cắt ngang qua mặt Mick và một góc miệng anh ta. Anh mặc một cái áo ba lỗ trắng bên dưới một cái áo sơ mi xanh kẻ ô vuông, tay áo xắn trên bắp tay. Màu xanh xám kẻ sọc hợp tông với màu mắt anh và làm nổi bật làn da rám nắng cùng mái tóc đen. Trông anh giống như ở trong bìa tạp chí, trông sexy và làm đau tim nhiều phụ nữ.
“Chào, Maddie,” anh ta nói, giọng ồm ồm. Anh cầm một cái danh thiếp giữa các ngón và giơ tay lên.
Khỉ thật! Cô không hề mong muốn một cuộc chạm trán với Mick. Cô uống một ngụm rượu trấn an và chờ đợi anh ta mở lời. Nhưng thay vào đó, anh lại ném cho cô một nụ cười chết người.
“Tôi đã nói tôi sẽ tìm cho cô một người diệt chuột tốt bụng mà.” Anh ta giơ cái danh thiếp về phía cô. Nó màu trắng, không phải đen, và có hình một con chuột bên trên.
Cô đã không nhận ra là mình đã hơi lo lắng cho đến khi cô nhẹ nhõm nhếch được mép để nở một nụ cười. Cô nhận tấm danh thiếp từ phía anh. “Anh không cần lặn lội đường xa đến đây để đưa cái này cho tôi đâu.”
“Tôi biết.” Anh đưa cho cô một cái hộp màu vàng cam. “Tôi nghĩ cô có thể dùng cái này trước khi Ernie - người diệt chuột tới đây. Chắc sẽ dễ hơn so với việc phải tìm kiếm một xác chuột chết bốc mùi.”
“Cảm ơn. Chưa có người đàn ông nào đưa cho tôi...” cô dừng lại và nhìn cái hộp. “Một cái bẫy chuột đời 500.”
Mick mỉm cười. “Họ có bẫy đời 200 đấy, nhưng tôi nghĩ cô xứng đáng được có cái tốt nhất.”
Cô mở rộng cánh cửa. “Anh có muốn vào nhà không?” Cô nên nói với anh lý do tại sao cô lại ở Truly, nhưng không phải lúc này. Chỉ là cô không có tâm trạng để phải đương đầu thêm lần nữa.
“Tôi không thể ở đây lâu được.” Anh đi lướt qua cô, đem theo mùi hương ngoài trời và mùi xà phòng hương gỗ. “Chị tôi đang đợi tôi qua ăn cơm.”
“Tôi đã luôn mong có một người chị.” Một nơi nào đó để đi vào ngày nghỉ ngoài nhà bạn bè ra.
“Nếu cô biết Meg, có lẽ cô sẽ tự thấy mình may mắn.”
Cô đóng cửa và cùng anh vào phòng khách. Cô phải thừa nhận là thật kỳ cục khi anh ta ở trong nhà cô. Không chỉ bởi vì anh ta là Mick Hennessy, mà còn vì đã lâu lắm rồi cô không để một gã đàn ông nào bước vào nhà của mình. Năng lượng dường như thay đổi, diện mạo tình dục cũng thay đổi. “Tại sao vậy?”
“Meg có thể là...” Anh mỉm cười và nhìn quanh căn phòng. “Một đầu bếp kinh khủng lắm đấy,” anh nói. Nhưng Maddie có cảm giác đó không phải là những gì anh ta thực sự định thốt ra. “Kiểu đầu bếp lúc nào cũng ảo tưởng về tài nấu nướng của mình. Và điều đó cũng có nghĩa là chị ấy sẽ chẳng bao giờ khá hơn được. Nếu chị ấy quẳng một đống đậu Hà Lan vào một nồi thịt hầm rồi gọi đó là bữa tối thì tôi sẽ chuồn thẳng.” Anh quay lại nhìn cô và chỉ vào đồ uống. “Một ngày vất vả đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Lại có chuột mở tiệc bằng bánh ăn sáng của cô à?”
Cô lắc đầu. Anh ta nhớ chuyện đó cơ à.
“Vậy có chuyện gì?”
Anh sẽ sớm được nghe chuyện đó thôi. “Chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Anh có
thời gian uống chút gì đó không?”
“Cô có bia không?”
“Chỉ có loại ultra thôi.”
Anh ta nhăn mặt. “Đừng nói là cô chỉ có đồ uống cho người ăn kiêng.”
“Đúng rồi đấy.” Cô vào bếp và anh ta theo sát đằng sau. “Nếu không như vậy thì vòng ba của tôi sẽ phát triển quá khổ.” Cô ngoảnh lại và thấy ánh mắt anh ta lướt qua lưng xuống phần bên dưới.
“Với tôi thì cô quá tuyệt vời.”

“Thật đấy.” Rồi anh lại nhìn lên mặt cô, điệu bộ hết sức đủng đỉnh. “Tôi có Vodka, gin và Crown Royal.”
Mí mắt anh cụp xuống một chút và cô nhìn thấy đôi hàng mi rất dài. “Crown.”
Cô kiễng chân mở một cánh tủ. Cô nhận ra ánh nhìn trong mắt anh. Suốt bốn năm cô không quan hệ yêu đương với ai, nhưng cô vẫn nhớ những ánh mắt kiểu như thế.
“Để tôi giúp cô,” anh ta nói và tiến lại gần cô, với lên ngăn tủ trên cùng.
Cô hạ chân xuống và quay lại. Anh ở quá gần đến nỗi nếu cô chỉ cúi xuống một chút là úp mặt vào cổ anh. Vạt chiếc áo sơ mi để mở của anh quẹt vào ngực cô khiến Maddie nín thở.
Anh nhìn vào mắt cô khi đang với mấy cái ly đời cũ trên nóc củ. “Đây.” Anh lùi lại một bước.
“Cảm ơn.” Cô đi vòng qua anh rồi ra mở tủ đá. Hơi lạnh xông lên gò má nóng ran của cô. Chuyện này không thể xảy ra với anh ta được. Không phải với anh ta, và nếu có là anh ta thì cô cũng không thể gánh được trách nhiệm vì đã sử dụng và lạm dụng cơ thể anh ta.
“Cô ở Idaho à?” anh ta hỏi, dựa hông vào cái bàn bếp và khoanh tay trước ngực. “Hay cô là dân nhập cư?”
“Tôi được sinh ra và lớn lên ở Boise.” Trừ năm tháng cô sống ở Truly và sáu năm ở Nam California theo học đại học California, Los Angeles. Cô bỏ vài viên đá vào ly.
“Người thân của cô sống ở Boise à?”
“Tôi chưa bao giờ biết mặt cha mình.” Cô đóng cửa tủ và đặt ly rượu lên bàn bếp. “Tôi được bà dì nuôi và vài tháng trước bà ấy đã qua đời.”
“Thế mẹ cô đâu?”
Đang ở cùng chỗ với mẹ anh đấy. Được chôn cách khoảng tám kilomet. “Bà ấy đã mất từ lúc tôi còn bé tẹo.” Maddie cúi xuống và lôi lên một chai whisky ở ngăn dưới cùng của tủ rượu.
“Tôi rất tiếc.”
“Tôi hầu như chẳng nhớ gì về bà ấy.” Cô chờ anh nói cái gì đó về việc cũng mất cha mẹ khi còn nhỏ, anh đã không làm vậy. Cô đứng dậy và đưa cho anh chai Crown Royal. “Xin lỗi. Chắc nó không ngon được như Bushmills 21 đâu.”
Anh nhận chai rượu từ cô và mở nắp. “Nhưng người uống cùng thì tốt hơn đấy.” Anh đổ khoảng một lóng tay rượu vào ly đá.
“Anh không biết gì về tôi cả.”
Anh đặt cái chai xuống bàn bếp và nâng ly lên miệng. “Đó là một trong những thứ tôi thích ở cô.” Anh uống một ngụm rồi tiếp. “Tôi không ngồi cạnh cô khi còn học tiểu học, chị gái cô cũng chẳng phải bạn bè với chị gái tôi. Và mẹ cô cũng chẳng phải bạn thân với mẹ tôi.”
Không phải, nhưng bà ấy là bạn cực thân với bố anh đấy. “Tanya cũng không lớn lên ở đây.”
“Đúng vậy, nhưng cô ấy quá nghiêm túc. Cô ấy chẳng có phút nào thư giãn và hưởng thụ.” Anh ta hạ cái ly xuống và nhìn vào phòng khách. “Đây là một trong những ngôi nhà khá cổ ở cạnh hồ.”
“Người môi giới nói nó được xây vào những năm bốn mươi.”
Anh rướn người về phía trước một chút và nhìn qua hành lang vào các phòng ngủ và phòng tắm. “Trông nó khá khác so với lần trước tôi ở đây.”
“Người ta nói với tôi là bếp và các phòng tắm đã được xây lại vào năm ngoái.” Maddie uống một ngụm. “Lần trước anh ở đây là lần nào?”
“À, tôi không biết.” Anh đứng thẳng dậy và nhìn vào mặt cô. “Có lẽ lúc đó tôi khoảng mười lăm tuổi. Tức là khoảng hai mươi năm trước.”
“Anh có một người bạn sống ở đây à?”
“Có thể nói như vậy. Mặc dù tôi không biết có thể gọi Brandy Green là bạn được không.” Anh ta nhếch mép và nói thêm. “Bố mẹ cô ấy ở Pendleton Rodeo, thành phố Oregon.”
“Còn hồi đó anh cũng có trò cưỡi ngựa cho riêng mình hả?”
Cái mỉm cười giờ biến thành một nụ cười ranh mãnh. “Cũng có thể nói vậy.”
Cô cau mày lại. “Đâu là phòng của Brandy?” Có thể anh ta đã khắc tên lên xà nhà rồi cũng nên.
“Không rõ nữa.” Anh ta lắc lắc mấy viên đá trong ly, rồi nâng lên miệng. “Hầu hết thời gian chúng tôi ở phòng bố mẹ cô ấy. Giường của họ rộng hơn.”
“Ôi Chúa ơi! Anh đã làm chuyện đó trong phòng của tôi à.” Cô đặt tay lên ngực. “Tôi chưa bao giờ làm chuyện đó trong cái phòng ấy đâu đấy.” Ngay cái phút nói ra câu đó, cô chỉ ước sàn nhà có cái hố để cô chui xuống. Cô thường không hay tự làm khó bản thân như thế, nhưng khi nó xảy ra thì thật bực mình. Đặc biệt là khi anh ta cười ngặt nghẽo. “Có gì đáng cười lắm sao?”
“Có chứ.” Sau một lúc cười sung sướng, anh nói, “Này cưng, chúng ta có thể làm chuyện đó ngay bây giờ mà.”
Nếu câu nói của anh ta mang tính dọa nạt hay là xun xoe nịnh nọt, dù chỉ một chút thôi, cô cũng đá đá anh ta ra khỏi nhà. Nhưng nó lại đơn giản và thẳng tuột, làm cô thấy buồn cười, mặc dù cô chẳng muốn cười chút nào. “Không, cảm ơn.”
‘Cô chắc chứ?” Anh ta uống thêm một ngụm, sau đó đặt ly lên bàn.
“Chắc.”
“Bây giờ trong chuyện đó tôi đã có kỹ năng hơn xưa nhiều rồi đấy.” Nụ cười của anh ta vừa quyến rũ không thể cưỡng lại, vừa tự tin và cũng đầy tội lỗi. “Kể từ ngày trước ở đây đến giờ tôi đã luyện tập rất nhiều rồi.
Còn cô thì gần đây chẳng có chút thực hành nào. Nhưng sự thật là ngực cô đang căng ra và hơi ấm đang làm bụng cô réo lên. Nếu cô phải rơi vào vòng tay gã đàn ông nào thì dứt khoát Mick phải là lựa chọn cuối cùng. Đầu cô nghĩ vậy, nhưng hình như cơ thể cô không mảy may đến điều đó.
Anh cầm lấy tay cô và xoa xoa lên mu bàn tay bằng ngón cái. “Em có biết tôi thích em nhất ở điểm nào không?”
“Vì rượu Crown à?”

Anh ta lắc đầu.
“Vì tôi không thích một đám cưới, một ngôi nhà có hàng rào và một người chồng?”
“Không phải những thứ đó.” Anh kéo cô lại phía mình. “Em có mùi hương thật quyến rũ.”
Cô đặt cái ly lên bàn và nghĩ lại xem mình vừa thoa kem gì lên người.
Anh nhấc tay cô lên và ngửi cổ tay cô. “Giống mùi anh đào. Hình như là vậy.”
“Hạnh nhân.”
“Hôm qua là mùi chocolate. Hôm nay lại mùi hạnh nhân. Em làm tôi băn khoăn không biết ngày mai là mùi gì nữa đấy.” Anh đặt tay cô lên vai mình.
“Mùi đào.” Có lẽ vậy.
Anh hất một bên tóc cô về phía sau và cúi xuống cổ cô. “Tôi cũng thích mùi đào như chocolate và hạnh nhân vậy. Em làm tôi thấy đói.”
Cô biết cái cảm giác đó. “Có lẽ anh nên nhanh chóng đến nhà chị anh ăn thịt hầm đậu Hà Lan đi.” Cô cảm giác được tiếng cười của anh bên cổ cô, trước khi anh hôn lên đó. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, Maddie nghiêng đầu sang một bên. Cô phải ngăn anh ấy lại, nhưng không phải bây giờ. Một phút nữa.
“Có lẽ tôi nên ‘ăn’ em đấy nhỉ!”
Cô nhắm mắt và biết mình đang đối mặt với rắc rối. Chuyện này không thể xảy ra được. Mick Hennessy không thể ở trong nhà cô, nói là muốn “ăn” cô và làm Maddie dấy lên những suy nghĩ xấu xa rằng anh sẽ bắt đầu từ đâu. Nó làm cô muốn đưa tay lên ngực anh và luồn các ngón tay qua mái tóc anh.
“Em có biết nếu tôi có thêm thời gian thì tôi sẽ làm gì không?” Anh nắm lấy eo của cô và kéo cô ép sát vào người anh. Cô cảm giác được chỗ gồ lên bên dưới cái cúc quần, và cô cũng đã nghĩ ra một cách hay.
Cô nuốt nước miếng khi anh cắn nhẹ lên tai. “Anh có muốn qua coi phòng ngủ chính không?”
Anh ngẩng đầu lên và đôi mắt xanh gợi tình đang đầy khao khát. “Ai mà cần một phòng ngủ chứ?”
Đúng là như vậy. Tay cô đưa qua vai anh, rồi đưa dần lên cổ. Có lẽ cô đã sai lầm khi sống mà không có sex trong một thời gian dài đến như vậy. Sức nặng của anh trên người cô đem lại một cảm giác khác thường khiến cô không muốn anh dừng lại. Nhưng anh sẽ phải dừng, chắc chắn rồi. Chỉ một phút nữa thôi.
“Em đẹp lắm, Maddie.” Anh chạm nhẹ môi lên môi cô. “Nếu tôi có nhiều thời gian hơn, tôi sẽ giúp em cởi đồ.”
“Đồ của tôi, tôi tự cởi được.”
Anh ta nhếch mép thành một nụ cười. “Nếu là tôi làm thì sẽ hay hơn chứ.” Rồi anh hôn cô, đôi môi mềm mại và đầy trêu tức. Mick cứ kéo dài nụ hôn cho đến khi cô nắm lấy tóc anh đằng sau gáy và chịu mở miệng. Anh đưa lưỡi vào trong. Ẩm ướt. Cảm giác thật dễ chịu. Anh có vị whisky và chứa đầy ham muốn. Hơi nóng ẩm toát ra từ giữa hai đùi Maddie. Cô đưa tay lên bụng anh để cảm giác những cơ bắp trên cơ thể anh. Đã lâu quá rồi. Quá lâu kể từ lần cuối cùng cô chạm vào một người đàn ông như lần này. Hôn anh. Muốn dính chặt lấy anh. Da cô bắt đầu ngứa ran, căng lên, khiến cô muốn xé bỏ hết quần áo để có được cảm giác khi hai cơ thể sát bên nhau. Đã lâu lắm rồi. Một phần vì cô đã từ bỏ thói quen này. Một phần vì chưa có ai khiến cô thèm muốn như Mick.
Tay anh từ eo cô trượt dần lên trên. Anh nắm thật chặt, ngón tay cái ấn sâu vào bụng cô, ngay bên dưới ngực. Anh nghiêng đầu sang một bên và nhẹ nhàng kéo lưỡi cô vào khuôn miệng ấm nóng của anh. Các ngón tay cô khum lại luồn dưới tóc anh, cô ép sát người anh vào cơ thể săn chắc của anh. Hai đầu ngực của cô săn lại khi chạm vào ngực anh, Mick khẽ rên lên trong cuống họng. Mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Một cơn lốc của sự thèm muốn, tham lam và khoan khoái ở sâu trong cô đang chực trào ra. Nó đang lớn dần và muốn lấn át cô.
Cô giật mạnh người ra sao. “Dừng lại.”
Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên, cô cảm giác được điều đó. “Tại sao?”
“Bởi vì...” Cô hít sâu và nói thật chậm rãi. Vì anh không biết tôi là ai cả, và khi biết điều đó anh sẽ ghét tôi. “Vì anh phải qua ăn tối với chị gái đấy thôi.”
Anh ta mấp máy môi chuẩn bị cãi lại cô, nhưng rồi đôi lông mày chùng xuống như thể anh ta quên mất mình định nói gì. “Chết tiệt.” Anh ôm chặt cô lần nữa trước khi lùi lại và buông tay xuống. “Tôi không có ý định bắt đầu một cái gì đó mà tôi không có khả năng hoàn thành.
“Tôi chẳng có ý bắt đầu cái gì cả.” Maddie liếm môi và cân nhắc liệu có nên nói cho anh ta biết bí mật không. Ngay lúc này. Trước khi anh ta nghe được điều đó từ một ai khác trong thị trấn. “Việc này không hay ho đâu.”
“Em nhầm rồi.” Anh cầm lấy tay cô và kéo cô đi theo anh ra cửa. “Vấn đề duy nhất ở đây là thời gian của tôi.”
“Nhưng anh không biết tôi,” cô phản kháng khi đi theo anh ra cửa.
“Sao phải vội nhỉ?” Anh mở cửa và dừng lại ở ngưỡng cửa. Anh nhìn vào mặt cô và thở dài một cái. “Được rồi, vậy tôi cần biết cái gì đây?”
Cô bỗng trở nên nhát gan. Hay chính xác hơn, cô cảm thấy nói với anh lúc này, khi cô vẫn còn đang thèm khát anh, thật là không đúng lúc. Thay vào đó cô chọn một cách giải thoát khác. “Tôi... đại khái là đang kiêng sex.”
“Đại khái ấy à?” Anh nhìn thẳng vào mặt cô. “Sao em lại ‘đại khái đang kiêng sex’ là thế nào?”
Ừ, như thế nào nhỉ? “Tôi không quan hệ với người đàn ông nào từ lâu lắm rồi.”
Anh nhíu mày. “Em bị đồng tính à?”
“Không.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cách hôn của em không giống của người đồng tính.”
“Làm sao anh biết được.”
Giây đầu tiên cô nhìn vào đôi mắt xanh của Mick, và giây tiếp theo cô đã sát vào người anh. Môi cô ngập trong môi anh, cô cảm giác được sự nóng bỏng đó từ sâu trong cơ thể mình. Anh như rút hết oxy trong phổi cô và làm cô ngạt thở. Chúa ơi, cô không thể thở được, và cũng không còn nghĩ được gì. Cô sắp chết vì đêm.
Anh thả cô ra và Maddie ngã dúi vào khung cửa. “Đấy là cách để tôi biết đấy.”
“Lạy Chúa, anh giống như lốc xoáy ấy,” cô thở dốc. Cô đặt mấy ngón tay lên môi dưới. Miệng cô như tê đi. “Hút hết tất cả mọi thứ xung quanh.”
“Không phải mọi thứ.” Anh ta bước ra ngoài thềm trong ánh nắng chiếu rọi. “Và còn chưa hút cơ mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui