Vương Phi 13 Tuổi

Bảy đại quốc đại lục đã nhiều năm không có chiến tranh quy mô lớn, chỉ có tiểu đánh tiểu nháo thu phục mấy tiểu quốc nhỏ xung quanh thôi.

Hiện tại Trần quốc cùng Triệu quốc đã phái binh đến đóng tại biên giới giáp ranh Thiên Thần, đây chính thức là hăm he rình rập Thiên Thần bọn họ, lòng dạ khó lường.

Hiên Viên Dịch thần tình nghiêm túc, cau mày không nói gì.

Lúc này, đệ nhất tướng quân Thiên Thần – Mộ Dung Vô Địch không ở đây, tuy Mộ Dung gia vẫn còn đó, nhưng há có thể sánh với Mộ Dung Vô Địch.

Tướng quân thứ hai – Phỉ Thành Liệt, lại là gian tế, sớm chạy về Hậu Kim quốc.

Đứa con xuất sắc nhất của hắn – Hiên Viên Triệt, cũng không ở đây, nếu hắn còn trấn thủ, đố Trần quốc cùng Triệu quốc dám có ý nghĩ xâm lược.


Hiện tại, bọn họ nghĩ Thiên Thần không moi ra được một chiến tướng, một đám như hổ rình mồi, lộ ra bộ mặt dã tâm thực sự.

“Bệ hạ, Thiên Thần chúng ta làm sao bây giờ?” Trần quý phi, không, Trần hoàng hậu, sắc mặt khó coi, hỏi.

“Kế sách duy nhất hiện nay, trước tiên cứ yên tĩnh xem biến, sau phái binh……”

“Cái gì yên tĩnh xem biến, muốn chờ người ta đánh tới cửa, đến nuốt chửng Thiên Thần rồi mới động à, quá chậm.” Lời Hiên Viên Dịch còn chưa nói xong, Lưu Nguyệt vốn ngồi yên lặng một bên đột nhiên trầm giọng lên tiếng.

Lời vừa nói ra, Hiên Viên Dịch, Hữu tướng, Trần hoàng hậu, đều kinh ngạc nhìn về phía Lưu Nguyệt.

“Ta không hiểu đánh giặc, nhưng Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành thì có, Hiên Viên Triệt không ở đây, từ hôm nay cứ để ta và bọn hắn thủ.” Lời nói lạnh như băng mà quyết tuyệt, mang theo kiên định cùng tin tưởng.


Hiên Viên Dịch nhất thời sửng sốt, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt, ý tứ của nàng là….

Đứng bật dậy, Lưu Nguyệt quay đầu đi ra ngoài điện: “Những thứ thuộc về Hiên Viên Triệt, trước khi hắn trở về, ai cũng không được động vào, ai cũng không được di chuyển một chút.”

Kiên quyết như sắt thép, Hiên Viên Triệt của nàng không ở đây, vậy nàng sẽ ra mặt, giang sơn của Hiên Viên Triệt, hết thảy những gì thuộc về hắn, nàng cũng sẽ giữ, giữ thật kỹ, tuyệt đối không thể để lúc Hiên Viên Triệt trở về, cái hắn nhìn thấy là cảnh tượng nước nhà tan nát.

Thân ảnh nhỏ xinh, trong ánh nắng ngày hè chiếu rọi, in thành một cái bóng dài, rất dài, rất cô độc.

Không cao lớn, nhưng tuyệt đối khiến tứ phương kinh sợ.

Ngày mùa hè cực nóng nực, nhưng cũng không bằng một góc lửa nhiệt trái tim của người này.

Trời trong xanh ngút mắt, mây trắng nhè nhẹ trôi, thật đẹp, thật bình yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận