Vương Phi 13 Tuổi

Vân Triệu vừa nghe, mắt trợn trừng, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, vặn vẹo: “Lưu huynh, huynh muốn lên võ đài?”

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Triệu đang không thể tin nổi, trầm giọng nói: “Có vấn đề à.” Rồi chậm rãi đứng dậy.

Người chung quanh thấy Lưu Nguyệt đứng lên, không khỏi nhất tề yên lặng, tiếng cao đàm thoát luận biến đâu mất, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt. (cao đàm thoát luận: bàn luận hăng say)

Mỹ nam tử nhìn như bước ra từ tranh vẽ này, cư nhiên lại muốn đi tỷ thí.

“Lưu huynh, đao kiếm không có mắt, huynh….Huynh một điểm nội lực cũng không có, huynh……Huynh chạy lên xem náo nhiệt cái gì chứ?” Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới vài lần, lắc lắc đầu.

“Thêm vũ khí cũng không mang theo, huynh muốn đi tìm chết à.” Vân Triệu nhìn hai bàn tay Lưu Nguyệt trống không, thần tình không đồng ý.


Lưu Nguyệt không thèm quan tâm đến những lời lý lẽ của Vân Triệu, đứng dậy, bước từng bước xuống hàng ghế khách quý.

Toàn bộ khách quý lúc này nhất thời đều hơi yên tĩnh, ánh mắt từ khắp mọi nơi đều tập trung lên người Lưu Nguyệt.

Ngoài biên lôi đài, Đỗ Nhất đã ba ngày nay không thấy mặt, đột nhiên đi lên, nâng tay dâng cho Lưu Nguyệt một cây dao cầm. (dao cầm: một loại đàn dây của TQ)

Lưu Nguyệt cầm lấy, một tay ôm nó, bước lên lôi đài.

Áo trắng phiêu phiêu, đối diện là một hán tử tráng kiện mặt mày dữ tợn, quả thực đối nghịch nhau như trời với đất.


“Tiểu bạch kiểm, xuống đi, đừng để lão tử giết chết ngươi.” Phương Hùng cao lớn thô kệch đối diện, vừa thấy Lưu Nguyệt đi lên, nhất thời thần tình khinh bỉ nói. (tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng, đây là từ chuyên dùng để chỉ những thư sinh suốt ngày chỉ biết đọc sách, tay chân yếu mềm, cùng với từ “đồ vô dụng cùi bắp” chẳng khác gì nhau ^^)(lão tử: thái độ hống hách, dùng khi chỉ mình trên cơ người khác, giống nghĩa từ “ông nội mi”)

Trong lúc luận võ không màng sinh tử, đã lên đây, sinh tử đều ở ý trời, không phải nơi để chơi đùa.

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Phương Hùng một cái, không nói nhiều lời, nhưng trong mắt đầy vẻ khinh miệt, rất rõ ràng.

Phương Hùng vừa thấy vậy, nhất thời giận dữ, cầm chắc lợi đao (đao sắc nhọn) trong tay, quát to: “Vậy đừng trách lão tử không khách khí.” Vừa dứt lời, lợi đao trong tay vung lên, bổ tới đầu Lưu Nguyệt, tuyệt không lưu tình, muốn một kích giết chết Lưu Nguyệt.

Tay trái ôm dao cầm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn Phương Hùng đang lao tới, ngón tay chậm rãi vuốt ve trên mặt đàn, tư thái tao nhã, giống như đang đánh đàn vậy.

Trên đấu trường sinh tử đứng đánh đàn, quả thực là không biết tốt xấu.

“Mau tránh, mau tránh.” Vân Triệu phía dưới chau mày, nhảy dựng lên hét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận