Vương Phi 13 Tuổi

Lưu Nguyệt đứng trong đám đông, thấy vậy khóe miệng cười lạnh, hòn đá nhỏ nãy giờ luôn nắm trong tay, đột nhiên bắn ra.

Viên đá như sao băng, bay thẳng tới vó ngựa, thanh âm phá không rất nhỏ, hoàn hảo bị tiếng vó ngựa dẫm lên áp đi, vô thanh vô tức.

Cung căng cực hạn, hai tay nắm chặt, Liễu Tâm Ngải một tiễn sắp bắn ra.

Đột nhiên, con ngựa hơi khập móng trước, lảo đảo một chút, Liễu Tâm Ngải tên đã lên dây cũng lập tức hơi nghiêng lệch người.

Chỉ thấy mũi tên màu đen phá không bắn ra, hướng thẳng tới ….bụi cỏ bên cạnh tấm bia năm mươi thước.

“Ồ……” Lập tức bốn phía một trận ồ lên, binh sĩ xung quanh vốn thần tình hưng phấn, nhất tề lộ ra ánh mắt khinh bỉ.


Không có bổn sự (tài năng) cũng dám khai cung.

Liễu Tâm Ngải mặt nhất thời đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Là do con ngựa đột nhiên điên lên, nếu không, ta sẽ không bắn trật.”

Binh lính xung quanh nghe vậy càng huyên thuyên nhạo báng, chính mình bắn không trúng, đổ lỗi cho ngựa, thật mất hình tượng.

Còn Hiên Viên Triệt hơi hơi chớp mắt, tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn phía chỗ Lưu Nguyệt đang đứng, hắn thấy rõ ràng hết.

Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, xoay người định đi về, không có gì để xem nữa, thật là đối thủ không cùng một cấp bậc, mà cũng dám đối chọi với nàng.


“Đúng rổi, khẳng định chính là ngươi đồ yêu nghiệt này, đã âm thầm động thủ với ngựa của ta, nếu không, ta đã bắn trúng rồi, chính là ngươi!” Liễu Tâm Ngải đang ở giữa sân bao biện, đột nhiên cũng thấy Lưu Nguyệt, nhất thời lông mày dựng thẳng, liền giá mã vọt lại đây.

Chẳng quan tâm dù Lưu Nguyệt có phải đã ra tay với ngựa của mình hay không, chỉ cần mình nói là đúng.

Lưu Nguyệt nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong lòng lại sáng ngời.

“Liễu Tâm Ngải, ngươi nói cái gì đó.” Hiên Viên Triệt hai mắt nhíu lại, một cỗ lửa giận dữ tợn bão táp phóng ra, âm thanh lãnh liệt cực kỳ, phóng ngựa phi nhanh đến hướng này.

“Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, Triệt ca ca, huynh khẳng định đã bị yêu pháp của nàng ta mê hoặc, nếu không, huynh làm sao có thể xem trọng nàng, một người mặt mày tầm thường, dáng người không ra gì, võ công cũng không có, bị cả gia tộc bỏ rơi.

Hừ, nói gì một thân bổn sự, ta không tin, khẳng định là do Mộ Dung phủ nhà các ngươi rắp tâm muốn quấn lấy cái cọc đại hôn này với Triệt ca ca, cho nên cố ý diễn một màn như vậy, một chiêu chế địch, ta khinh, lừa đứa con nít ba tuổi chưa biết gì còn có thể, chứ muốn gạt ta hả, không có cửa đâu.

Yêu nghiệt, không ai yêu chính là không ai yêu, dù gả cho rồng thật cũng không thể biến thành phượng hoàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận