Vương Phi 13 Tuổi

Trong tiếng cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hung nô vương vẻ mặt xanh xám, hơi hơi gật đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Thiền Vu, chỉ có điều ta thích đệ đệ này.” Dứt lời kéo Da Luật Hồng trong lòng.

Năm tuổi, có chút giống nàng kiếp trước lúc mới nhặt được ở dưới núi, tuổi nhỏ, rõ ràng là sợ, rồi lại đóng giả kiên cường, trên vai gánh nhiều trọng trách lắm, khiến người ta muốn yêu thương.

Kiếp trước bạc tình thiết huyết, lại yêu thương duy nhất người đã từng là thủ hạ của nàng, Sơn. (Su: phải k? =,.= Ta chỉ biết đoán là tên người a, còn k thì k biết dịch kiều gì, ‘ nhưng duy nhất yêu thương quá thủ hạ của hắn sơn’ là cái quỷ chi?)

Da Luật Hồng nghe vậy, đôi mắt to đen như mực, lập tức loan thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ, hừ hừ với Hung nô vương vẻ mặt xanh xám, chứng tỏ mình đắc ý.

“Đã như vậy, sau khi trở về Thịnh kinh, liền ngay lập tức chính thức sắc phong, thông cáo thiên hạ.” Tiêu thái hậu ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời quay đầu nhìn Hung nô vương nói: “Đã là người của Bắc Mục vương ta, Thiền Vu, chuyện tiền chuộc này, chúng ta sẽ cho Thiền Vu câu trả lời thuyết phục sau.”


Nếu Da Luật Lưu Nguyệt là người của Bắc Mục họ, vậy chuyện tiền chuộc này sẽ không còn là chuyện riêng của Hung nô vương, mà là chuyện giữa Hung nô và Bắc Mục, quốc và quốc giao phong.

Ngoài trướng, mặt trăng tròn vành vạnh, gió bấc gào thét, đêm lại nóng như lửa.

Khi đêm tĩnh lại, tất cả chúng tướng Bắc Mục bị Lưu Nguyệt chuốc cho say khướt, bên ngoài chỉ có người gác đêm, những người khác đều ngủ.

Trời đêm tối đen như mực, khảm mấy vì sao nhỏ tịch liêu, trong bóng đêm rộng lớn, tản ra mị lực nhỏ nhoi.

Lưu Nguyệt một thân da cừu đỏ rực, đứng ở ngoài trướng của nàng, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời.


Mặt trăng tròn như vậy, đáng tiếc, người cũng không cảm thấy vui vẻ.

Hiên Viên Triệt hẳn là sớm nhận được thư của nàng, tại sao một chút hồi âm cũng không có? Tuy rằng nàng một tháng này, toàn hành tẩu trên thảo nguyên hoang vắng, hành tung rất khó tìm, nhưng cũng không nên một chút tin tức cũng không có hả, làm sao vậy?

Nhíu nhíu mày, hai tay Lưu Nguyệt ôm trước ngực.

Có lẽ là chưa nhận được đi, chờ nàng ổn định xong, nàng lại liên lạc với hắn là được rồi.

Lưu Nguyệt cắn cắn môi.

” Không nghĩ tới tửu lượng ngươi tốt như vậy.” Giữa không gian yên tĩnh, phía sau một tiếng bước chân không chút che giấu vang lên, mang theo tiếu ý đầy kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận