Vương Phi 13 Tuổi

Nụ cười sáng lạn trên mặt vừa thu hồi, khuôn mặt Lưu Nguyệt thoáng cái liền trầm xuống, từ tháng ba mùa xuân thành mùa đông lạnh lẽo, biến chuyển trong nháy mắt gần như khiến cho không ai có thể thích ứng kịp.

Ánh mắt cực kỳ lạnh giá nhìn chòng chọc Ngạo Vân quốc chủ trước mặt, căm hận trong mắt bỗng chốc hiện lên không sót một mảnh: “Đây chính là thái độ cầu người của ngươi?”

Lãnh khốc mà bén nhọn.

Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên ngẩn ra, khi phản ứng lại, sắc mặt xanh mét trong nháy mắt.

Đêm đen nhánh, tức khắc yên lặng như tờ.

“Chưa từng có ai khi dễ, mà có thể trở về bình yên.” Lãnh đạm mà bén nhọn, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt xanh mét, đưa tay cầm lấy quần áo trên bờ.


Hôm nay, là hắn cầu xin nàng, không phải là nàng cầu xin hắn.

Xoay người, đầu ngón tay vừa chạm đến quần áo, cổ tay Lưu Nguyệt vung lên, vạt áo bay trong không trung bám vào thân thể, trong khoảnh khắc bao bọc nàng kín không kẽ hở.

Từng bước bước ra, sắp bước lên bờ.

“Phịch.” Chính lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm nặng nề, cùng với đó là tiếng nói kiềm nén sự ẩn nhẫn: “Quả nhân cầu xin ngươi.”

Sương khói lượn lờ, đêm tối như mộng như ảo.

Chậm rãi xoay người, Lưu Nguyệt nhìn Ngạo Vân quốc chủ quỳ một gối xuống bên bờ, đang thực sự quỳ trước mặt nàng.


Quốc chủ của quốc gia Đệ nhất thiên hạ, Ngạo Vân quốc vương oai phong một cõi, cũng có ngày quỳ trước Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng, cũng có ngày này.

“Ha ha ha…..” Ngửa đầu cười điên cuồng, cực kỳ liều lĩnh.

Ngày đó, có dũng khí đem binh đi đắc tội với nàng và Hiên Viên Triệt, thì phải biết, cái giá phải trả cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, không phải là không báo, mà là chưa tới lúc.

Khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ cực kì khó chịu, cắn răng: “Quả nhân cầu xin ngươi, cầu xin ngươi rời đi.”

Điên cuồng cười, luẩn quẩn trong không gian, một lúc lâu sau mới ngừng lại.

Lưu Nguyệt chậm rãi cúi đầu, nhìn Ngạo Vân quốc chủ đang quỳ trước người, trong mắt chợt lóe lên sự căm hận nồng nặc, ngày đó nếu không phải Ngạo Vân hắn gây nên, hôm nay đã không ra cái dạng này.

Ngạo Vân, sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt trong tay nàng.

Hôm nay, trước tiên nàng nhận lấy chút lãi đã, con thỏ bị dồn ép quá cũng cắn người, nhổ cỏ tận gốc không phải là chuyện cần làm bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận