Vương Phi 13 Tuổi

Trời vẫn xanh như trước, mây trắng bay bay giữa màn trời.

Trên thảo nguyên, Kỳ Phán đại hội đang được tiến hành trong khí thế hừng hực, vô cùng náo nhiệt.

Trên đài cao kia của mười bảy tộc Tiên Ti, tươi cười càn rỡ cùng với gió lạnh đầu mùa xuân, tung bay lên trời cao. Từ trong một trận nóng hầm hập khó nói nên lời tỉnh lại.

Lưu Nguyệt mở mắt ra, theo bản năng giật giật thân thể, không động đậy, một ngón tay cũng không động đậy được.

Tinh thần và trí tuệ ở bên trong dần dần hoạt động, rất nhanh đã khôi phục, đối với độc tố, nàng đã sớm có ý thức bồi dưỡng thân thể chống lại độc tính, cho nên tuy rằng trúng độc, so với người bình thường vẫn tỉnh táo sớm hơn nhiều.

Trừng mắt nhìn, rút đi hôn mê trong đầu, Lưu Nguyệt trước tiên nhìn lướt qua chỗ nàng đang ở, tình huống của mọi việc xung quanh.

Một gian hình thất, một gian hình thất tra tấn đầy lửa.


Hình thất rất nhỏ, cơ hồ chỉ chừng mười mét vuông, trên vách tường treo đầy xiềng xích, roi, gai độc, công cụ tra tấn ….

Trên mặt đất xung quanh, bày ra ghế hùm* rét lạnh, bàn đinh, trên mặt còn sót lại vết máu khô héo.

*Ghế hùm: ghế tra tấn thời xưa.

Mà ở một góc hình thất, một cái hỏa lò đã được đốt lên, phía trên đã đốt lên que hàn đỏ rực.

Thanh âm những giọt thép bị nung chảy rơi tí tách, ở trong hình thất tĩnh lặng, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tình hình xung quanh rất nhanh, Âu Dương Vu Phi không ở trong này, chỉ có một mình nàng.


Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống chính mình.

Không tệ, tương đối khá.

Nàng bị trói chặt trên một cây cột sắt, quanh thân bị buộc thủy roi*, trói nàng thật chặt, tay chân đều dùng khóa sắt xích lại một lần, làm cho nàng đừng nói là động, kể cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.*thủy roi: roi thấm nước

Thủ pháp trói kia, phải nói là chặt chẽ tối đa, lấy thủy roi quấn chặt, càng động nó sẽ càng thu nhỏ lại, sẽ càng chặt, đến cuối cùng hoàn toàn có thể siết vào trong xương.

Thủ đoạn này, năm đó Lưu Nguyệt cũng rất là quen thuộc.

Nhìn lướt qua roi da cơ hồ đang ngày càng siết vào thịt, xem ra uy danh hiển hách là không sai, thật sự không chừa cho nàng một cơ hội sống sót.

Những vũ khí trên người đều bị lấy đi rồi, lần đầu tiên Lưu Nguyệt không biết trông cậy vào cái gì, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.

Giương mắt lên, Lưu Nguyệt lúc này không biết nên cười, hay là nên khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận