Vương Phi 13 Tuổi

Nghe thấy là bồ câu đưa thư của Đỗ Nhất, đáy mắt Lưu Nguyệt chợt rung động.

Sau đó lại rất nhanh khôi phục thành sóng yên biển lặng, lặng lẽ đưa tay ra, nhận lấy bồ câu đưa thư của Đỗ Nhất từ trong tay Hàn Phi.

Âu Dương Vu Phi đang nằm trên mặt đất nghe nói thế khẽ nhíu mày, ngồi dậy.

Đỗ Nhất truyền tin, chỉ có một nội dung duy nhất, là về Hiên Viên Triệt.

Mở thư nhìn vào.

Nội dung bên trong là điều nàng quan tâm nhất, nhưng cũng là điều nàng không dám nghĩ đến nhất.

Chữ viết rất đơn giản, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Thái thượng hoàng Thiên Thần đáp ứng yêu cầu của Lưu Nguyệt! Thật rõ ràng, thật trực tiếp, lưu loát gãy gọn, thậm chí một chút chần chừ cũng không có.

Giống như yêu cầu này bình thường đến không thể bình thường hơn.

Cứ như đây không phải là trường hợp chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.

Mi hơi hơi rủ xuống, Lưu Nguyệt thu hồi bồ câu đưa thư Đỗ Nhất gửi đến.

Chuyện này, vốn chỉ là chuyện nhỏ.

Xoay người, Lưu Nguyệt không nhìn đến Âu Dương Vu Phi cùng Hàn Phi, bước chân khẽ nhấc, đi xa dần.

Âu Dương Vu Phi ngồi dưới đất, nhìn Lưu Nguyệt càng đi càng xa, đã không còn biết có thể nói gì, có thể làm gì.

Chỉ có thể thở dài.

Ngoài thở dài, vẫn chỉ có thở dài.

Hàn Phi bên cạnh thấy vậy, ngây ngốc sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình.

Hai người này làm sao vậy? Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút không khí mát lạnh.

Trăng, càng sáng càng tròn.

Bức thư cuối cùng, là Đỗ Nhất xong xuôi mọi việc mới phản hồi.

Về phần Hiên Viên Dịch, sau khi nghe yêu cầu của Lưu Nguyệt, dứt khoát ban xuống một lời, Đỗ Nhất cho rằng ngoài việc đó ra không còn gì quan trọng nữa nên cũng không đề cập đến một điểm này.

“Hợp táng? Được, không vấn đề gì.

Có điều, Đỗ Nhất, ngươi cũng biết, lăng tẩm dành cho vương thượng không phải loại mộ táng thông thường, cần lượng lớn thời gian cùng nhân lực mới có thể xây dựng xong.

Hiên Viên Triệt mới đăng cơ không đến hai năm, lăng tẩm dành cho hắn cũng chỉ mới xây dựng được một góc.

Cho nên, cứ từ từ, cứ từ từ!”

Sau khi đế vương đăng cơ, lập tức phải tiến hành thi công lăng mộ.

Bởi vì là lăng mộ của đế vương, cho nên cần tính toán, xây dựng cẩn thận, chậm thì mấy chục năm, nhanh cũng phải đến mười mấy, hai mươi năm mới có thể hoàn thành.

Hiên Viên Triệt mới đăng cơ, lăng mộ căn bản là chưa tiến hành xây dựng được bao nhiêu.

Về điểm này, Đỗ Nhất hiểu được.

Cho nên hắn không phản đối.

Cho nên cũng không hỏi, Hiên Viên Triệt dù sao cũng đã chết, không đem đi chôn, lại đặt xác ở nơi nào? Chẳng lẽ có thể cất giữ vài chục năm? Trong lịch sử các đế vương chưa từng nghe qua chuyện phải chờ lăng mộ của mình sửa sang cho tốt mới được đem chôn, phải chậm rãi chờ.

Đỗ Nhất không hiểu rõ chuyện này, cho nên dù cảm thấy có gì đó không đúng cũng không nói lại với Lưu Nguyệt.

Đêm, còn rất dài, rất dài.

Hơn mười ngày trôi qua, thẳng tiến đến địa bàn của mười bảy tộc Tiên Ti.

Đối với binh mã còn sót lại của mười bảy tộc Tiên Ti cùng dân tộc Hung Nô, tất cả đều như tằm ăn rỗi, từng bước xâm chiếm.

Mà trong lúc từng bước xâm chiếm ấy, Lưu Nguyệt cũng không hề nghỉ ngơi, lập tức điều binh quay lại, hướng về nơi đóng đại quân chủ lực của dân tộc Hung Nô mà đi.

Bốn mươi vạn binh mã, ở lại mười vạn trấn áp vùng đất đang tranh giành, ba vạn còn lại quay trở lại, tấn công trực diện vào lãnh thổ Hung Nô.

Cùng thời điểm triệu tập hai mươi vạn binh mã từ kinh đô của Bắc Mục đi đến.

Hai quân xác nhập tại một chỗ, giao chiến một mất một còn với dân tộc Hung Nô.

Kình phong nổi lên, cờ trướng tung bay.

Trên thảo nguyên đầy cỏ xanh, kình phong thổi đến khiến sóng dậy bốn bề.

Giống như sóng biển, lúc nhẹ nhàng dao động, lúc lại cuồn cuộn sóng dữ.

Binh khí va chạm hiển hách, chim ưng quần thảo trời cao.

Hai dân tộc lớn nhất thảo nguyên, dưới trời hạ gay gắt, xung đột đối đầu.

Nhiều năm qua, Bắc Mục cùng Hung Nô chưa trải qua trận chiến nào ác liệt như vậy.

Binh mã nhanh nhẹn, ngươi tới ta đi.

Tiếng chém giết rung trời.

Huyết sắc nhiễm đỏ cả thảo nguyên xanh mướt, cùng với lửa đỏ hừng hực, khiến người ta chói mắt không dám nhìn gần.

Công phạt thành trì, sát khí ngập trời.

Tục ngữ nói không sai, lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa.


(trong sa mạc, lạc đà dù gầy ốm thế nào thì vẫn tốt hơn đi ngựa) Dân tộc Hung Nô mặc dù đang giao chiến với mười bảy tộc Tiên Ti, tổn thất đến một nửa binh lực, nhưng vẫn còn có thể duy trì thế cân bằng với Bắc Mục.

Dù thế nào, đấy cũng là thế lực phòng ngự mà Hung Nô bồi đắp mấy chục năm nay.

Bởi vậy, Bắc Mục đành từng bước từng bước tiến lên phía trước.

Cho dù cắn nuốt thế lực của dân tộc Hung Nô từng chút một, nhưng chuyện này cũng vô cùng gian nan.

Hơn nữa, trận chiến này là do Bắc Mục khởi xướng, lấy thâu tóm dân tộc Hung Nô làm mục tiêu.

Cho nên lần này hoàn toàn khác biệt với những trận chiến trước kia.

Chiến tranh khắp thành trì, binh mã trải khắp thảo nguyên, chủ soái hai bên đối đầu..

Bởi vậy, bản lĩnh của Lưu Nguyệt không thể đem ra sử dụng.

Kẻ địch lại kiên quyết trốn sau tường thành vững chắc.

Nhìn khắp nơi, tất cả binh lính, tướng lãnh đều trang bị như nhau, cách ăn mặc cũng giống nhau.

Căn bản không thể phân biệt được ai với ai, ai là chủ soái, ai là phó soái, ai là binh lính.

Tình huống như vậy muốn giết chết chủ soái để quân địch hoảng loạn hoàn toàn không cách nào làm được.

Bởi vậy, Lưu Nguyệt hoàn toàn bị đặt sang một bên, không biết nên làm gì.

Mây trắng trên trời lửng lơ trôi, dưới Thảo nguyên một mảnh gió tanh mưa máu.

“Cái này có ý gì?”

Trong trướng của chủ soái Bắc Mục, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi, lạnh nhạt hỏi.

Trung Nguyên đại loạn, mà Thiên Thần lại hoàn toàn bất động, sao lại nói với nàng chuyện này? Có ý gì? Âu Dương Vu Phi cầm tin tức trong tay, mặt mày nhăn lại.

Bởi vì phải theo Lưu Nguyệt chống lại Minh Đảo nên hắn chỉ đơn thân độc mã đi theo Lưu Nguyệt, không dẫn theo Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước.

Chính là sợ chúng không biết giữ miệng, có khi không giúp được gì, lại càng thêm cản trở, bởi vì dù sao Minh Đảo cũng là nhà của bọn họ.

Cho nên mới để hai người ở lại kinh đô Bắc Mục.

Lại không nghĩ đến, tin tức của hai người lại có thể nhanh nhạy hơn hắn.

Hắn ở đây không thu được tin tức gì, bọn họ lại đưa tin tức tới.

“Lưu Nguyệt, nàng có cảm thấy có gì không đúng?”

Âu Dương Vu Phi cau mày nhìn Lưu Nguyệt.

Trung Nguyên đại chiến, Minh Đảo tấn công, chuyện này cũng không có gì kì lạ.

Có điều, các nước khác đều vô cùng hỗn loạn.

Còn nơi đáng lẽ phải hỗn loạn nhất, Thiên Thần quốc, lại sóng yên biển lặng, đây chính là điểm không bình thường.

“Ta không cảm thấy có gì không đúng.”

Lưu Nguyệt mặt lạnh, hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn non xanh nước biếc bên ngoài lều trại.

Nghe Lưu Nguyệt nói, Âu Dương Vu Phi mày lại càng nhăn lại.

“Theo lí, nơi đầu tiên Minh Đảo muốn chống lại phải là Thiên Thần, mà không phải là Tuyết Thánh, Ngạo Vân như hiện tại, phóng cho Thiên Thần một………………..”

“Chuyện này vô cùng bình thường, đổi lại là ta, ta cũng không tấn công Thiên Thần trước.”

Thanh âm lạnh lùng đánh gãy lời nói của Âu Dương Vu Phi.

Lưu Nguyệt quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi, sắc mặt lạnh băng.

“Âu Dương Vu Phi, không phải là ngươi cố ý?”

Lời nói lạnh như băng, không có lộ vẻ nóng giận.

Ở trước mặt nàng đề cập đến chuyện Thiên Thần nên thế nào? Nên bị giết, nên hỗn loạn.

Âu Dương Vu Phi, ngươi thật không muốn hắn được yên ổn có phải không? Mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh băng kia chính là biểu lộ ý nghĩ như thế.

Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói, nhìn ánh mắt Lưu Nguyệt, lập tức hiểu được ý này.

Lại nhíu mày, không nói thêm lời nào.

Đề cập chuyện này với Lưu Nguyệt, là hắn không suy nghĩ chu đáo.

Hơn nữa, hiện tại Lưu Nguyệt cũng không có thừa tinh lực, nói cách khác, nàng đang kiềm nén suy nghĩ về tình hình hiện tại ở nơi kia.

Nàng sẽ không thể đứng ở một góc độ khách quan để suy nghĩ vấn đề này.

Hắn đã tính toán sai lầm rồi.

Âu Dương Vu Phi vẫn nhăn mày, không mở miệng.

Trung Nguyên xảy ra hỗn chiến, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, mưu kế cái gì cũng đúng, tấn công nơi nào trước, nơi nào sau cũng suy tính rõ ràng.

Có điều, không có chuyện gì không đúng, ngược lại mang đến cho hắn cảm giác có gì đó không phải.

Có lẽ, hắn để sót chuyện gì.

Gió thổi mành bay, thời tiết vô cùng nặng nề.

Trời chiều như lửa trong giây lát hạ xuống, khắp nơi rơi vào bóng đêm.


Ánh sao mờ mờ ảo ảo, mang theo cảm giác mông lung.

Ngọn cây đung đưa trong gió, sàn sạt rung động.

Đẹp đẽ vô cùng.

Đêm, vô cùng an tĩnh, doanh trại sau một ngày chinh chiến, lúc này đã lâm vào yên tĩnh, mỗi người đều đã đi vào mộng đẹp.

“Bá.”

Đúng tại nơi yên tĩnh này, Lưu Nguyệt đang ngủ trong doanh trướng, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy.

Sát khí! Có một luồng sát khí đang bay nhanh tới nơi này.

Sắc mặt Lưu Nguyệt nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Mấy ngày nay nàng ngủ rất ít, hầu như là không ngủ được.

Dù cho ban ngày mệt mỏi như thế nào, cũng vẫn ngủ không sâu.

Huống hồ, đối với sát khí, Lưu Nguyệt lại có một loại nhạy bén vô cùng.

Có người muốn giết nàng.

Khóe miệng Lưu Nguyệt lạnh lùng nhếch lên, tay cầm chủy thủ, nhanh nhẹn hướng phía ngoài doanh trường đi đến.

Muốn giết nàng, tốt, xem ngươi có bản lĩnh này hay không.

Từng bước bước ra doanh trướng.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Lưu nguyệt dừng lại trước doanh trướng chủ soái, bóng hình càng hiện ra rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, như sợ người tới giết không tìm được nàng.

Bóng đêm mịt mù.

Ngay tại bóng đêm mịt mù ấy, Lưu Nguyệt lại phát hiện một thân ảnh bay sượt qua ngọn cây, hướng nơi nàng đang đứng xông tới.

Một thân hắc y chìm trong bóng đêm.

Nếu không phải Lưu Nguyệt thường xuyên trải qua huấn luyện xác định mục tiêu, căn bản cũng không thể phát hiện được đâu là người trong bóng đêm.

Tốc độ rất nhanh, xem ra là một cao thủ.

Chậm rãi nắm chặt chủy thủ, Lưu Nguyệt không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy, lạnh lùng nhìn bóng đen đang bay vụt đến.

Bóng người như điện, bay nhanh mà đến, sát khí bén nhọn, bộc lộ rõ tài năng.

Hai mắt híp lại, Lưu Nguyệt giơ chủy thủ trong tay lên.

Hàn quang xuất hiện, nhưng vẫn chưa ra tay.

Đột nhiên ở giữa ngọn cây tối đen, một trận rung động sàn sạt, vô số thứ gì đó từ ngọn cây rơi xuống, che phủ bóng đen kia.

Trong khoảnh khắc, vô số bụi đất bay lên.

Lưu Nguyệt nhất thời nhíu hai mắt lại, nhìn tình cảnh trước mắt.

Đây là có ý gì? Chỉ thấy có cái gì đó rơi xuống mặt đất, sau đó tro bụi ùn ùn bay lên.

Đúng, chính là tro bụi, theo gió lạnh ban đêm thổi tới, còn có thể gửi thấy mùi hương của cỏ, của bùn đất.

Tất cả bắn tới hướng bóng đen kia.

Như chìm trong sương mù, Lưu Nguyệt không thể nhìn thấy rõ bóng đen trong bụi đất kia, tất nhiên bóng đen kia cũng không thể nhìn thấy nàng.

Khẽ nhíu mày, chuyện này……………..

Bụi đất bay lên, thật giống như hạ xuống một tầng sương khói, một mảnh hỗn độn.

Có điều, bụi đất kia lại không mang chút lực công kích nào cả.

Nhưng mà, trong nháy mắt bụi đất không có lực công kích kia rơi xuống mặt đất, những mũi tên lớn nhỏ như từ cơ quan nào đó không ngừng bắn ra.

Không có mục đích, không có phương hướng.

Thật giống như dưa hấu thả rơi trên mặt đất, không có phương hướng cùng sự chuẩn xác, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Đó lại là một trạng thái tự do, hoàn toàn không có tính công kích.

Trong khoảnh khắc, ngay tại chỗ bụi đất bay lên hỗn độn tầm mắt mọi người, làm người ta không xác định được phương hướng.

Tiếng bắn ám khí truyền ra.

Bén nhọn cắt qua không khí.

Không mục tiêu cố định, bắn vào thân cây, lá cây, mặt cỏ, âm thanh vang nên nặng nề.

Đồng thời truyền đến tiếng va chạm của ám khí và binh khí ở giữa đám bụi đất hỗn độn kia.

Vô cùng kịch liệt, tần suất tương đương nhau.

Xem ra, người tới đúng như Lưu Nguyệt đoán, là một cao thủ.

Bụi đất bay lên, ám khí nhanh như tên bắn.


Có điều, khoảng cách tính toán rất chuẩn xác.

Bụi đất bao phủ vùng cây cối kia, mà tầm bắn của ám tiễn cũng chỉ dừng lại ở cách Lưu Nguyệt ba trượng, khiến Lưu Nguyệt có thể bàng quang đứng quan sát.

“Là do ngươi chuẩn bị?”

Ngay tại lúc huyên náo trong đêm khuya, Âu Dương Vu Phi chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hỏi một câu.

Lúc đạo sát khí kia bay vụt đến, hắn cũng nhận ra được.

Có điều, hắn không ra tay, mấy cái bẫy rập nhìn như không dùng được này kì thật lại rất tàn nhẫn.

Nhìn bụi đất bay lên trước mặt, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, không nói gì.

Âu Dương Vu Phi sờ sờ mũi.

Lời này không cần nói ra, nếu là Lưu Nguyệt, nàng đã trực tiếp ra tay giết hắn, chẳng cần mắc công sắp xếp bẫy rập thế này.

Có lẽ, trước kia nàng sẽ làm vậy.

Nhưng hiện tại, nàng chắc không có tâm tình ấy.

Lời hắn hỏi hoàn toàn không có căn cứ.

Có điều, nếu không phải Lưu Nguyệt thì là ai? Chậm rãi đứng nghiêm ở bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi không lên tiếng, trong bụi đất bay mù mịt, cao thủ người dính đầy bụi đất, như chui từ dưới đất lên, nhanh chóng mà đến.

Cao thủ! Quả nhiên là cao thủ! Trận thế bụi đất cùng ám tiễn như thế, không bị mất mạng, lại chỉ bị thương mấy chỗ.

Không tồi, không tồi! Đây mới chỉ là lời đánh giá trong lòng, còn chưa nói ra lời.

Tình thế trước mắt lại đột nhiên biến đổi, xem ra không giết Lưu Nguyệt, hắc y nhân kia không thể trở về.

Thân hình còn đang bay giữa không trung, bốn phía đột nhiên dâng lên một làn khói mỏng.

Làn khói mỏng nhẹ, bay thẳng lên trên.

Nháy mắt bao phủ thân ảnh hắc y nhân đang đánh về phía Lưu Nguyệt.

Giống như tính toán từ trước, trước khi khói nhẹ bao phủ hắc y nhân, đầu hắc y nhân kia đã tiến vào trong trận thế sương khói.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy mắt đột nhiên lóe sáng, tính toán thật chuẩn xác.

Đoán được tâm tình người này để tính toán cùng với trận tuyến, người bố trí cạm bẫy này không tồi.

Trận thế khói nhẹ bay lên trong nháy mắt.

Lưu Nguyệt nhìn thấy trận thế kia, thậm chí không cần tiếp xúc cũng nhận ra được đây là khói độc.

Khói độc này thuộc loại bạo phát nhanh nhất.

Trong nháy mắt bốc lên lập tức phát huy công hiệu, nhưng chỉ cần có gió thổi qua, hoặc là dừng lại ở không trung vài giây, hiệu quả kia lập tức biến mất.

Cho nên, dù bọn họ đứng ngay trước mặt, cũng sẽ không bị độc tố làm ảnh hưởng.

Mi vẫn không nhúc nhích, Lưu Nguyệt lạnh lùng quan sát.

Nhưng trong nháy mắt lúc khói độc bao phủ hắc y nhân, một đạo sát khí khác đột nhiên vọt ra, từ phía sau Lưu Nguyệt, điên cuồng bắn đến, kiếm khí sắc bén, thế tới mạnh mẽ chưa từng có.

Che giấu vô cùng tốt, tốc độ càng thêm nhanh.

Cao thủ! Âu Dương Vu Phi đưa ra nhận xét, sau đó quay đầu nhìn lại.

Hai tay lại bắt chéo phía sau, hiển nhiên không có ý ra tay ngăn chặn.

Kiếm sắc phá không, gào thét mà đến.

Ngay tại nháy mắt kiếm sắc bay đến, phía sau Lưu Nguyệt đột nhiên ‘bá’ một cái, vang lên vô số tiếng xé gió bén nhọn.

Rất lạnh, rất trầm, rất sắc nhọn.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Âu Dương Vu Phi nhìn thấy rõ ràng, vô số mũi tên vọt lên trên khoảng không, bắn tới hắc y nhân kia.

Phía sau hắc y nhân chỉ thấy loáng thoáng ánh sáng bạc.

Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, trừng mắt nhìn.

Mũi tên phá không, bay vụt đến chỗ thích khách kia không gì cản được.

Mà mũi tên kia mau, thích khách cũng không chậm.

Thân hình đang ở giữa không trung, kiếm trong tay bay múa, tất cả mũi tên đang bay tới không có mũi tên nào bắn tới người hắn.

Có điều, không biết là do cạm bẫy bố trí như vậy, hay là hắn chính hắn chặn lại được.

Mũi tên hướng tới hắn tuy nhiều, nhưng không phải lên cao thì xuống thấp, không phải sang trái chính là sang phải.

Thực sự là thiếu đi sự chính xác.

Hắc ảnh len qua giữa những mũi tên bén nhọn mà qua, để lại phía sau ánh bạc.

Trong khoảnh khắc trên bầu trời xuất hiện thiên la địa võng.

Sợi tơ màu bạc không biết làm bằng cái gì, trải kín phía chân trời.

Thích khách hắc y vừa đụng vào, lập tức như cá vào lưới, không ngừng giãy dụa, mà càng giãy dụa sợi tơ bạc kia thắt lại càng chặt.

Làm thế nào cũng không vượt ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, thích khách bị bó chặt như bánh chưng giữa không trung.

Bên kia, làn khói mỏng cũng đã tản hết.

Làn gió ban đêm nhẹ nhàng thổi qua, làn khói mỏng biến mất trong gió.

Khi khói tản đi, sắc trời dần dần mở ra, bóng đen giữa không trung ‘phịch’ một cái rơi xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Không biết là đã chết, hay chỉ là hôn mê.

Gió thổi bốn phía, mọi việc đến nhanh, kết thúc càng nhanh hơn.

Thậm chí binh sĩ cũng đã phát giác mà tập trung lại đây.

Nhìn thấy cao thủ bị buộc như bánh chưng nằm bất tỉnh nhân sự, Âu Dương Vu Phi khẽ vỗ tay: “Không tồi, không tồi!”


Tronh tiếng ca ngợi,Thác Bỉ Mộc một thân áo giáp từ trong bóng đêm bước tới, đứng nghiêm bên người Lưu Nguyệt: “Nhiếp chính vương không sao chứ?”

Lưu Nguyệt liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thác Bỉ Mộc, gật gật đầu, vấn đề này còn cần phải hỏi.

Nàng từ đầu tới cuối chưa hề ra tay, thích khách còn cách xa vài chục trượng, có thể có chuyện gì được sao.

“Là ngươi bố trí cạm bẫy?”

Âu Dương Vu Phi nhìn Thác Bỉ Mộc, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Thác Bỉ Mộc cũng được coi là cao thủ, cầm quân đánh giặc đều tinh thông.

Nhưng không phải là cao thủ trong việc thiết kế cạm bẫy.

“Đúng vậy.”

Thác Bỉ Mộc trả lời thẳng thắn.

“Hai ngày nay gian khổ công thành, mạt tướng thấy nhiếp chính vương nóng lòng, mạt tướng cũng cảm thấy nóng lòng, nhưng chủ soái Hung Nô kiên quyết thủ thành, chúng ta cũng không có cách nào.”

Nói đến đây, Thác Bỉ Mộc khẽ than một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Sau lại mau mồm mau miệng nói: “Có điều, tình huống như vậy lại khiến mạt tướng nghĩ đến, chúng ta muốn thu được thắng lợi.

Dân tộc Hung Nô kia khẳng định cũng muốn như thế.

Chủ soái bọn họ lại kiên quyết trốn trong thành, không chịu ló mặt ra.

Nhưng nhiếp chính vương lại luôn ở trong doanh trướng.

Điểm này nhất định là điểm yếu của chúng ta.

Cho nên, mạt tướng nghĩ, nói không chừng dân tộc Hung Nô sẽ dùng thủ đoạn, đến ám sát nhiếp chính vương, giành lấy thắng lợi.”

Nói xong lời này, Thác Bỉ Mộc thở hổn hển, sau không nói thêm gì nữa, mà chân thành nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lưu Nguyệt.

Dùng ánh mắt nói cho Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi biết rằng, vì vậy hắn mới bố trí cạm bẫy mai phục.

Hợp tình hợp lí, Lưu Nguyệt gật gật đầu, ừ một tiếng: “Tốt lắm, có điều lần sau ta sẽ tự mình ứng phó, ngươi tập trung chuyện trên chiến trường là được rồi.”

“Không được! An toàn của nhiếp chính vương chính là an toàn của Bắc Mục.

Mạt tướng dù phải hi sinh tính mạng cũng nhất định phải bảo vệ nhiếp chính vương an toàn.”

Trảm đinh chặt sắt, mang theo cả sự chân thành cùng kiên định của người nơi quan ngoại.

Lưu Nguyệt nghe vậy liếc mắt nhìn Thác Bỉ Mộc một cái: “Nếu đã như vậy, về sau ngươi cứ tiếp tục.”

“Được!”

Âu Dương Vu Phi nghe thế, cẩn thận đánh giá Thác Bỉ Mộc từ trên xuống dưới, đột nhiên lên tiếng chen ngang: “Thác Bỉ Mộc, cạm bẫy này không có ai giúp ngươi?”

“Không có!”

Câu trả lời rõ ràng lưu loát, không có chút dài dòng.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy ánh mắt thật sâu nhìn Thác Bỉ Mộc.

Cạm bẫy tính toán chuẩn xác như thế, nhẹ nhàng không tốn nhiều sức lực, lại có thể mang lại hiệu quả vô cùng.

Người tính toán cạm bẫy này………nếu là của Thác Bỉ Mộc…….thật giống như kim khâu so với đại đao, hoàn toàn không có chút gì hòa hợp.

Mày nhíu lại thật chặt, Âu Dương Vu Phi nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thác Bỉ Mộc, không mở miệng.

Ngươi quan ngoại tính kiên quyết, nếu hắn muốn nói nhất định sẽ nói, nếu hắn không muốn nói, cho dù có đánh chết hắn cũng sẽ không nói nửa lời, tra hỏi cũng không thu được gì.

“Đều nghỉ ngơi đi.”

Mắt nhìn bốn phía đã được thu dọn sạch sẽ, Lưu Nguyệt thản nhiên ném ra một câu, xoay người đi vào trong quân trướng.

Ám sát nàng, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng quan tâm.

Lưu Nguyệt vừa dứt lời, Thác Bỉ Mộc liền lập tức lui xuống.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy, đột nhiên cười cười, rồi cũng quay người đi.

Bóng đêm rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Ngàn sao lấp lánh trên bầu trời, ánh sáng bạc soi xuống khắp ngàn dặm núi sông.

Mấy chục vạn đại quân Bắc Mục đóng quân tại một góc hẻo lánh, không có người canh gác, cũng không có người bảo vệ, xung quanh hoàn toàn yên ắng.

“Phác phác………….”

Ngay trong lúc yên ắng ấy, đột nhiên có tiếng chim ưng kêu vang, khuấy động màn đêm yên tĩnh.

Một con chim ưng đen lớn phóng vọt lên, bay tới nơi xa xa.

Dưới chỗ chim ưng cất cánh, Thác Bỉ Mộc đang ngẩng đầu nhìn theo.

Đợi chim bay hết tầm mắt liền xoay người, nhanh chóng ẩn vào bóng đêm, trở về doanh trướng của mình.

Tiếng bước chân nhỏ dần, khẳng định Thác Bỉ Mộc đã rời đi xa.

Bóng cây che phủ, một vùng đất tối tăm.

Âu Dương Vu Phi từ sau một bụi rậm chậm rãi đi ra, đến nơi Thác Bỉ Mộc vừa đứng, ngẩng đầu nhìn theo hướng chim ưng bay.

Mày hơi cau lại, ánh mắt lộ tia sâu sắc, khó dò.

Xem ra, chắc chắn có người đứng sau Thác Bỉ Mộc.

Đã nghĩ căn cứ theo tính cách của Thác Bỉ Mộc nhất định không thể bố trí được một cạm bẫy tinh vi như thế.

Nếu là bình thường, nhất định Lưu Nguyệt sẽ nhận ra điểm không ổn.

Nhưng trong lúc này, nàng hiển nhiên là xem nhẹ chuyện này.

Có điều, việc này làm sao có thể qua được mắt hắn.

Ngẩng đầu, đã sớm không nhìn thấy tung tích của chim ưng, hai tay Âu Dương Vu Phi nhu nhu thái dương.

Dùng chim ưng để truyền tin, khiến cho hắn không thể cản đường.

Rốt cuộc người đứng phía sau là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận