Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

....Hôm sau....

'' Nàng lên xe ngựa đi'' Hắn mỉm cười sau đó đỡ nàng lên,và cùng trèo lên xe bắt đầu đi.

Vì đây là du tuần nên hắn chỉ cho phép vài vệ sĩ và Nhi Hoàn đi cùng để tiện chăm sóc bảo vệ,không cho nhiều người theo được.

Đường đi rất gập ghềnh nên xe ngựa cũng không chịu được,nghiêng ngả làm nàng suýt nữa ngả vào lòng hắn.Trên đường đi,cây cối rất đẹp,toàn là những sinh vật ''lạ'' nàng chưa nhìn thấy ở thế kỉ 21,cây nào cũng quý hết,nếu nàng lấy về trồng bán đi chắc chắn sẽ giàu to.Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của nàng,thứ nàng lo nhất là du tuần sẽ ở đâu,và sẽ đi những nơi nào.Nàng quả thực chưa rõ về chuyện này.

'' Nàng mệt không''? Khi đi được một quãng dài,thấy nàng có vẻ mệt mỏi hắn liền hỏi nhỏ,và nhân cơ hội khẽ nắm lấy tay nàng.

'' Không...phu quân,ta không mệt'' Nàng lắc đầu

Nói đúng ra thì nàng không quen đi xe ngựa,vả lại ngồi cùng sát hắn như vậy thì khó thở lắm,đâu có tiện nói ra...dù sao người ta cũng là vương gia mà,!

'' Ừ,nàng chịu khó chút,sắp đến một thị trấn rồi'' Hắn mỉm cười

Nàng gật đầu sau đó thiếp đi,trong giấc ngủ vẫn không ngừng nghỉ về thế giới hiện tại,nàng quả thực rất nhớ mama và anh trai.

***

'' Vương phi,đến nơi rồi'' Nhi Hoàn lay khẽ người nàng rồi nói nhủ qua tai

'' Ơ...vậy sao'' Nàng nghe giọng nói thì giật mình tỉnh dậy,và bước ra khỏi xe ngựa

'' Nàng đói chưa'' Hắn hỏi

'' Ừm,rồi '' Nàng gật gù xoa bụng

'' các ngươi chuẩn bị phòng trọ đi,ta đưa vương phi đi ăn''

'' vâng thưa vương gia'' Họ gật đầu rồi đi mất mà nàng không hề hay đến

'' A,tửu quán này thật đẹp'' Nàng cảm thán khi vừa bước vào quán ăn trước mặt,bên trong có 3 lầu,thiết kế theo kiểu cổ đại,trông rất bắt mắt,và tất cả mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng

'' Ngồi bàn này đi'' Hắn kéo nàng đến một bàn cao cấp nhất quán,rồi kéo ghế mời nàng ngồi (chậc chậc:p thế kỉ này mà ga lăng thế)

'' Đem hết các món ngon ra'' Hắn gọi một tiểu nhị đến rồi ra lệnh

'' Vâng,quý khách đợi chút''

Vừa nói xong,tên tiểu nhị chạy vào trong gọi đồ và nhanh chóng bưng ra bày trên bàn ăn.Nàng lúc này mới nhăn nhó,đồ ăn nhiều thế cho ai ăn chứ?

'' Nàng ăn đi'' Hắn mỉm cười rồi gắp vào bát nàng một món cực kỳ lạ

'' Nhiều vậy sao ăn hết,người mời ai ăn nữa à''? nàng thắc mắc

'' Chỉ 2 ta thôi''

'' Sao ăn hết được,gọi Nhi Hoàn vào ăn chung được không''?

'' Cô ta là a hoàn mà..'' Hắn nhíu mi,thực sự chuyện này không hợp phép tắc,chứ nếu được hắn sẵn sàng cho cô ngồi ăn rồi

'' Đâu có sao,Nhi Hoàn đâu rồi''? Nàng bĩu môi rồi nhìn xung quanh tìm kiếm,bất chợt dừng lại ở một người.! Là hắn,người đã cứu nàng hôm trước ở chợ.

* sao hắn lại ở đây* Nàng suy nghĩ (t/g: chị ơi chị,nta đói thì đi ăn chứ có ai cấm ở đây đâu?)

'' Nàng nhìn ai đó'' Hắn theo ánh mắt nàng nhìn về phía nam nhân kia thì ngạc nhiên

'' Hắn đã cứu ta,hôm trước thành thân,khi ta sắp bị bắt cóc'' Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn sang nam nhân kia

'' Cứu? Vậy thì ta phải qua tạ ân hắn rồi,nào nàng đi cùng ta sang đó nha'' hắn mỉm cười,không ngờ không ''ghen'' mà còn muốn cảm ơn người ta!!

***

'' Chào vị huynh đệ'' Hắn lại gần nam nhân kia,dẫn theo nàng rồi đánh nhẹ vào vai

'' Chào huynh'' Nam nhân mỉm cười,nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh lạ thường

'' Ta đến đây bất ngờ gặp huynh,cảm ơn lần trước giải cứu cho ta khỏi bọn người đó nhé'' Nàng chen ngang,cười khúc khích nhìn y

'' Không cần khách sáo'' Nam nhân kia vẫn lạnh lùng đáp lại

'' Hay huynh qua bàn chúng tôi ăn cùng đi'' Hắn mở lời,qua cách nói dáng điệu và khí phách,hắn đã biết đây là một nhân tài anh hùng kiệt suất,nếu như y chịu làm người của hắn chắc chắn sẽ rất có lợi

'' Được'' Y không từ chối,còn gật đầu,có lẽ đã nhận ra 1/3 ý đồ của hắn.

Thế là ba người họ cùng về bàn hắn gọi và bắt đầu dùng bữa,hắn thì luôn cố lấy lòng vị huynh đệ này để thu phục được ''lính mới''

'' Đại huynh,huynh giỏi võ như vậy có thể theo ta bảo vệ đại nghiệp không''?

'' Nếu được,ta sẵn sàng giúp cho vương gia'' Y uống rượu,mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí nhìn hắn

Hắn nhíu mi rồi thắc mắc:'' Sao biết ta là vương gia''?

'' Thì theo cách ăn mặc,có thể thấy long khí trên người ngươi mà,Tam vương gia'' Y nhếch môi rồi cười tà mị,một nụ cười đầy những hận thù mà chỉ có nàng nhận ra,còn hắn thì cứ nghĩ y không phải người xấu

* Ta sẽ trả thù,vương gia ạ* Đó là suy nghĩ của y sau khi nói câu đó

'' Thôi nào,hai người đấu khẩu hoài vậy'' Nàng xua xua tay rồi gắp vào chén thức ăn cho hắn và y

'' Đâu có vương phi,đây là cách làm quen của nam nhân'' Nói xong,y nhìn qua hắn với một ánh mắt hiềm khích,khiến hắn lạnh cả sóng lưng,nhưng vẫn cố mỉm cười đáp trả:

'' Đúng đó,ái phi...bọn ta làm quen ''

**** Cùng lúc,tại thế kỉ 21**** (xưng qua hiện đại nha): nó!))

Anh trai nó ngồi xuống cạnh giường nó nằm,thể xác lạnh ngắt nhưng mẹ nó vẫn không sao,nắm giữ lấy bàn tay nó...Thấy thế,Anh ôm lấy mẹ an ủi và

nói'' Mẹ...Minh Anh ra đi được một tuần rồi,sao mẹ không mai táng cho em ấy vậy''?

'' Nó vẫn chưa chết,mẹ biết nó chưa chết'' Bà nhìn anh với ánh mắt tràn trề hi vọng

'' Đừng thế nữa,em ấy mất rồi,mẹ để em ấy yên nghỉ đi''

''Không, Con không hiểu,cha con trên thiên đường đã báo ta biết:nó chưa chết,nó chỉ ngủ thôi'' Bà lắc đầu rồi nhìn nó

'' Tùy mẹ'' Anh thở dài rồi kéo chiếc chăn đắp lên cho nó,anh cũng làm như nó đang còn sống,lúc ngủ anh lúc nào cũng đắp chăn cho nó cả,anh cũng muốn nó sống tiếp lắm chứ?Nhưng mẹ đâu hiểu anh?

* Hai người...'' Có tiếng gọi vọng từ đâu đó,là một tiếng gọi từ cõi âm xa xôi,nhưng rất ấm áp,mẹ nó và anh giật mình?

''Là ai''?

''Hahaha'' Tử thần hiện ra với một đôi cánh màu đen,nhưng khuôn mặt trông rất phúc hậu,mẹ nó và anh ngạc nhiên rồi trợn mắt:

'' Ông...........là ai?''

'' Ta là tử thần,chuyên quản sự sống và cái chết trên thế gian'' Ông đáp

'' Trên thế giới có tử thần sao'' Anh trai nó như không tin vào tai và mắt mình

'' Vào chuyện đây....Minh Anh con của bà vẫn chưa chết,nó đang ở một thế giới xa xôi khác,sau này khi hết nhiệm vụ,nó sẽ tỉnh lại,ta khuyên các ngươi đừng đau buồn'' Ông nhếch môi rồi chỉ tay vào bà và mỉm cười,sau đó vỗ vai anh an ủi

'' Ông...nói thật chứ''? Mẹ và anh nó cùng đồng thanh

'' Đúng......! Con gái của bà sẽ được sống hạnh phúc ở đây,nhưng bây giờ nó đang phải thế thân làm con gái của một người khác...'' Ông ấy gật đầu

'' Tạ ơn trời'' Mẹ nó mỉm cười

'' Phải là tạ ơn tử thần chứ'' Ông cười ha hả rồi nhìn bà trêu

'' Tử thần mà hài hước ghê'' Anh trai nó tặc lưỡi

'' Tất nhiên,hồi còn sống,ta là nghệ sĩ hài đó'' Ông đắc ý xoa cằm (dù không có râu)

''Ông muốn ăn kem không,dùng trà không'' Mẹ nó chớp mắt tỏ vẻ biết ơn,rồi mặt rạng rỡ hỏi

'' Khỏi,ta là ông già 50 tuổi rồi,ta đi chơi Goal'' Ông nói rồi biến mất để lại một trạng thái kỳ quặc ở hai mẹ con anh.

*Thần chết gì đâu mà như trẻ con''* Đó là suy nghĩ của anh nó

* tạ trời đất,Minh anh không sao...mẹ sắp được nhìn thấy con tỉnh rồi* Bà nghĩ thầm

***** Quay lại cổ đại******

'' Phong đại ca,lần này ta phải đi bốn ngày mới về được,nên mong huynh thông cảm'' Hắn ngồi trong xe ngựa cùng nàng và y rồi vẻ mặt hối lỗi

'' Không sao,ta cũng muốn ngao du thiên hạ'' Y mặt sắc lạnh,mỉm cười gượng

'' Vậy tốt rồi'' Hắn đáp

'' Gần đến nơi chưa'' Y hỏi một cách không liên quan đến câu hắn nói

'' Quán trọ đó còn 100 dặm'' Hắn nhíu mi

* Vương gia,ở trước có chuyện* Tiếng vệ sĩ nói vọng vào trong

'' Chuyện gì''? Hắn thắc mắc

'' Một toán người chặn đường xe ngựa không cho chúng ta đi'' Y đáp

'' Cái gì? Ai dám...?" Hắn tức giận

'' Đừng tức giận tổn hại sức khỏe'' nàng lo lắng

'' Ừ,ta ra ngoài xem'' Hắn gật đầu mở màn kiệu ra

Chương Thông Báo

Hello tất cả mọi người.Mình là tác giả của truyện này- có thể gọi là Tiểu Yên hoặc Mochi (mochi nghĩa là trăng rằm đừng lầm tưởng thành BÁNH nha...trên Facebook nta toàn trêu mình là bánh thôi)
Hôm nay mình viết chương thông báo này để nói về truyện:

+ Thứ nhất: Mình đã đổi chiều hướng và có ý tưởng Full truyện,nhưng truyện khá dài...nên còn nhiều chông gai cho nữ chính đây,dự đoán là hơn 35 chương(dự đoán thôi nha,còn dài hơn nữa thì...mệt đây!)

+ thứ hai: Mình lúc đầu định cho một Happy ending ở cổ đại nhưng mình nghĩ lại..một cô bé còn tương lai dài..vậy thì đâu thể sống trong cái thể xác của người khác,đúng vậy.Mình đã thay đổi cái kết: Một kết thúc hạnh phúc ở thế giới hiện đại thế kỷ 21-nhưng...kết thúc thế nào thì đợi đi nha,mình chưa tiết lộ được..Kaka

+ Thứ ba: vì dạo này mình khá bận,nên chắc mỗi tuần không ra đủ chương như lúc trước nói: 5-7 chương hoặc nhiều hơn được,mà mỗi lần đăng mình hứa sẽ đăng 2 chương,nhưng là cứ cách 1 hoặc 2-3 ngày đăng truyện.Còn nếu đăng không được mong m.n đừng trách mình,mình hứa NEVER bỏ Topic,vì đây là tác phẩm mình viết thật sự: Gọi là đầu tay luôn!

+ Thứ tư: Về văn phong và việc đọc giả nhận xét truyện: Mình mong m.n có thể làm ơn để lại một cmt ở dưới không? thứ mình mong là cmt nhận xét và góp ý không phải đọc rồi thôi đâu ạ!!

+Thứ năm: Về hình thức thì có lẽ truyện ngắn,nhưng mình muốn m.n đọc theo chiều hướng dài dài...vì 1 chương của mình có tận mấy chương nhỏ: Post một lần thì dài quá mọi người không biết ở đâu mà đọc ạ ^^ Mong m.n hiểu cho tác giả và cảm thông,ngắn nhưng vẫn có chương tiếp để đọc mà ^^

♠♠♠♠ THANKS YOU ♠♠♠♠♠

'' Các ngươi là ai'' Vừa bước ra khỏi xe ngựa,hắn lấy kiếm ra chĩa về phía bọn chúng,ánh mắt hắn đầy hăm dọa và sát khí khiến mọi người quanh đó phải khiếp sợ bỏ chạy

'' Bọn ta chỉ muốn giết ngươi,Tam vương gia,,''

'' Hừ,ta có thù oán gì với các ngươi chứ'' Hắn tức giận,thực sự hắn không nhớ bọn chúng là ai kìa,mà cũng lạ..hắn tự hỏi mình có thực sự là người ở nơi này không?

'' Lúc nhỏ,ngươi đã làm cháy phủ Đô Ty Kim Hoàng,con trai của Đô Ty may thoát ra được,ta nghe lệnh hắn giết ngươi'' Tên cầm đầu nói

'' Nực cười,ta đâu có làm?'' Hắn nhếch môi,quả thực hắn không hề nhớ

'' Đúng là đồ nhát gan,đã làm không dám nhận'' Đám người kia đáp lại

'' Hừ,đáng ghét,ta đã bảo không nhớ mà'' hắn tức giận cầm kiếm xông lên,tay kết hợp hạ ngay tên cầm đầu,thấy thế tất cả bọn đàn em chạy tới bao vây quanh hắn

-'' Đáng ghét,dám đánh đại huynh của ta'' Đám người nhí nháo

'' Bảo vệ vương gia'' Các vệ sĩ của hắn chạy vào trong vòng vây đứng quanh hắn,chĩa kiếm về phía đám người

Ở ngoài không khí đang hỗn loạn nhưng bên trong nam nhân kia đang ngồi cười ma lanh:

''Tam vương gia,hôm nay ngươi sẽ phải chết'' Y nói thầm

'' Phong,rốt cục ngươi là ai''? Nàng đã hết chịu nổi,quay ngắt sang nhìn y,với ánh mắt căm thù,nàng như đã biết đây là kế hoạch của y

'' Ta...con trai Đô Ty Kim Hoàng'' Y nghiến răng.

'' DỪNG LẠI'' Nàng vừa nghe xong câu nói thì bước ra ngoài,chạy như bay ngăn cản họ đánh nhau.

'' Linh Nhi,sao nàng lại ra đây,vào trong ngay'' Hắn nhìn thấy nàng thì vô cùng lo lắng,quát lớn

'' Vương gia,Phong-hắn chính là con trai Đô Ty Kim Hoàng,ngươi mắc bẫy hắn rồi'' Nàng hét lên,trước sự ngu xuẩn của hắn

'' Nàng....nói sao''?Hắn như không tin vào tai mình?Hắn mới gặp y đã có cảm tình,coi huynh ta như anh em trong nhà? Vậy ra đây là kế hoạch phục thì sao?''

''...Haha,nàng ấy nói đúng'' Lúc đó,y bước ra,phe phẩy chiếc quạt,cười sắc lạnh nhìn hắn

'' Đáng ghét,ta coi ngươi như huynh đệ trong nhà,vậy mà ngươi....'' Hắn căm giận chĩa kiếm về phía y,y vẫn không quan tâm,nháy mắt với bọn người kia

Lập tức họ bắt nàng lại,rồi đe dọa hắn:

'' Vương gia...vương phi của ngươi thật xinh đẹp,ta muốn có nàng ấy'' Y mỉm cười rồi miết nhẹ làn da nàng theo cách của một tên dê cụ háu đói

'' Thả nàng ấy ra'' Hắn trợn mắt lên

'' Muốn thả...? Được-vậy ngươi hãy nộp mạng cho ta,ta sẽ thả'' Y nhếch môi rồi nhìn hắn thách thức

''Được rồi,thả nàng ấy ra trước'' Hắn cắn môi mình rồi suy nghĩ,sau đó không chần chừ trả lời

''Tốt,quân tử nói là làm,thả ra'' Y cười mãn nguyện,ra lệnh thả nàng,lập tức 2 người đang giữ nàng buông ra,rồi đến bên hắn

:'' Vậy ngươi chọn cách chết nào,vương gia''?

'' Tùy'' Hắn lảng tránh ánh mắt y

'' Được,thế ta sẽ cho vương gia chết đẹp đẽ...'' Y hừ lạnh-'' Lấy rượu độc ra''

''Vâng''

'' Đây,thiếu gia''

'' Uống đi'' Y đưa cho hắn chén rượu rồi ánh mắt mong đợi cái chết của hắn

'' Đừng mà.......'' nàng thét lên,trong bộ dạng tuyệt vọng,nàng không biết hắn có vai trò nào trong tim nàng nữa,nhưng nàng thực sự không thể sống thiếu hắn? Phải chăng là tình yêu?

'' Khoan đã,ta muốn nói chuyện với ái phi của ta'' Hắn nhìn y,ánh mắt cầu xin

'' Được'' Y bĩu môi,hắn mà lại chết vì nữ nhân...quả thực...không xứng đáng với 2 chữ quân tử!

- Vương gia... -Nàng chạy tới bên cạnh hắn,ánh mắt thương xót nắm lấy tay hắn.

Hắn như cảm nhận được nỗi đau của nàng,ôm nàng vào lòng,cố kìm nén những giọt nước mắt hối tiếc cho nàng và hắn.Đúng là có duyên không phận,sao hắn lại phải chết chứ?

Nếu như không có chuyện báo thù chẳng phải họ đã sống hạnh phúc qua ngày sao?Là tại..y cả,chính y đã phá vỡ hạnh phúc đó,hắn thề không báo oán thì không làm người nữa.

- Linh Nhi,nàng phải bảo trọng nha..

Hắn mỉm cười rồi buông nàng ra,ánh mắt khép hờ,sau đó lẳng lặng quay lưng về phía chén rượu độc,nhắm mắt tận thưởng không khí trong lành lần cuối,hắn hít một hơi thật sâu,cầm chén rượu lên rồi sau đó đưa từ từ lại bờ môi khô đang yếu dần vì mệt mỏi lo âu.

'' Vương gia,ta nhất định không để ngươi chết oan'' Nàng suy nghĩ rồi trong đầu nảy ra một kế mới,nàng nháy mắt với các vệ sĩ xung quanh rồi nhắc nhở vài thứ,sau đó mỉm cười để tự tiếp sức cho mình thành công trong kế hoạch này.

Nàng khẽ lại gần y,ánh mắt rất dịu dàng,tay choàng vào tay y,rồi sau đó mở lời:

'' Thiếu gia chàng à,hay tha chết cho Vũ Hạo hắn đi,ta sẽ về với chàng mà..''

''Hừ,đừng lừa ta'' Y hất tay nàng ra rồi ánh mắt căm giận chĩa về nàng

Nàng cố nén tức,mỉm cười nhẹ tiến lại gần y hơn,rồi nói thầm:

*Chúng ta phải cho hắn sống không bằng chết,sau đó hắn chết chưa muộn mà*

'' Hả..?'' Y hơi nhíu mi,nhưng sau đó khóe môi nhếch lên,rồi nhìn hắn,sau đó quay sang nàng đang nhìn mình chằm chằm:

- Tốt,ta sẽ theo ý nàng....nương tử à

'' Chàng nói sao cơ''? Nàng hỏi lại,ánh mắt cực gian xảo mà chỉ nàng mới nhận thấy nó

'' Từ giờ nàng là phu nhân của ta,được chứ'' Y cười,kéo nàng về phía mình rồi quay sang bọn thuộc hạ ra lệnh:

- Thả người

-Rõ!

''Chúng ta về phủ thôi,nương tử của ta''Y mỉm rồi kéo nàng lên xe ngựa

*Linh Nhi,nàng đang làm gì vậy?Đang cứu ta hay là phản bội ta..? *Trong đầu hắn bất chợt có một ý nghĩ khác,hắn...bắt đầu nửa tin nửa ngờ nàng rồi..

Azza chết tiệt,ngươi đừng có nghĩ sai cho nàng ấy mà,nàng ấy không biết phản bội người khác đâu,người tốt như nàng sao có thể...Hắn nghĩ thầm,phản bác lại suy nghĩ nông cạn vừa rồi

Thật khổ cho hắn và nàng,một vật cản tiếp theo nữa sao?...Y thật đáng ghét quá mà,nàng nhất định sẽ cứu hắn,nhất định..Chờ đó,Vũ Hạo,ta sẽ cứu ngươi ra....Còn riêng nàng thì nghĩ khác,vì đó là một phần trong kế hoạch,giết y.!

'' Cho hắn ngồi phía sau xe ngựa'' Y ra lệnh,chỉ tay về phía hắn,rồi kéo nàng lên khoang đầu xe

'' Thiếu gia,phải đối xử tốt với hắn một chút..để sau này còn sức chịu đau đớn nữa chứ'' Nàng thủ thỉ bên tai y,mỉm cười gian tà.

Đó mới chỉ là lời nói mà thôi,trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy thương xót cho hắn,ở sau xe ngựa rất bẩn,lại nhỏ hẹp,nam nhân như hắn nếu ngồi vào chắc chắn sẽ bị đau đầu đổ bệnh mất thôi

'' Được-Y cười đáp-Rồi sau đó đổi mệnh lệnh-Cho hắn cưỡi ngựa đi''

Nói xong,y đưa cánh tay mạnh mẽ của mình ôm eo nàng,trong lòng đang suy tính gì đó,rồi nhíu mi khó chịu,sau đó quay sang nàng.

Nàng thấy thái độ của y thì rất ngạc nhiên?Phải chăng y phát hiện ra kế hoạch của nàng?

'' Sao nàng lại muốn ở bên cạnh ta''?

''Hả?-Nàng hơi lo,ngạc nhiên rồi từ từ tìm cách giải quyết,nghĩ vài giây nàng trả lời y- Vì...ta đâu có yêu vương gia,ta bị ép hôn với hắn mà,với lại...chàng cũng đã cứu ta,ta nhất định trả ơn chàng''

Nàng nói rồi quay mặt đi hướng khác,lảng tránh để y không thấy ánh mắt đang sợ sệt lo âu kia

'' Thật chứ'' Y bán tín bán nghi,ánh mắt dò xét

Quả thực y không bao giờ tin bất kỳ nữ nhân nào,nhưng thấy sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành và tính cách hiền hậu của nàng thì suy nghĩ lại,hỏi tiếp cho chắc chắn

'' Thật mà'' Nàng chu mỏ lên,tỏ ra giận dỗi

''Thôi được rồi,xin lỗi đã không tin nàng'' Y mỉm nhẹ,choàng tay qua vai nàng vui vẻ- Xuất phát

-Rõ-Thuộc hạ nghe vậy vội đánh xe cho chạy về phủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui