Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

( tác giả: từ đoạn này thì hoàn toàn không có trong ''cốt truyện'' của mình rồi,nên mình dựng tạm ý tưởng có sẵn mong đừng chê cười cổ hũ ạ,văn phong mình viết còn yếu,nhưng mình cũng đã thêm vài suy nghĩ nhân vật,bình luận vào truyện,rồi cảm tưởng của mình vào trong nữa,có lẽ mọi người sẽ thấy..,nhớ ủng hộ cho mình nha.Những chương sau hơi ''ảo'',chỉ cần 1 lời thiếu tích cực mình cũng định bỏ topic rồi,chốt 1 ý kiến là ai gạch đá thì đừng nên nhận xét,nếu không mình bỏ Topic thật đấy)

================Trở lại truyện================

***** Phủ của Y*****

'' Để ta đỡ nàng xuống'' Vừa bước ra khỏi xe ngựa,y đã vội đến bên cạnh nàng đỡ nàng,rồi mỉm cười rất thân thiện làm hắn rất tức giận,rốt cục nàng cho hắn thấy cảnh này đến bao giờ nữa?

,hắn cũng nuốt cục tức vào trong rồi,thầm mong nàng trả thù và cứu hắn ra giùm đi.! Nhảy xuống ngựa đã bị bao vây lại,không khí để thở mà cũng không có,nghĩ lại thấy thật phiền hà mà!

Ý khoan,nãy giờ để ý hắn không thấy vệ sĩ của hắn đâu cả? Phải chăng trốn một mình bỏ rơi hắn rồi?Cũng quá lạ,hắn lúc nãy đã thấy nàng bàn tán gì đó với bọn họ?Nàng đang định làm gì thế?

Nàng vừa vào đại sảnh đã nhìn ngó xung quanh khiến y ngạc nhiên vô độ,phủ của y có lẽ nhỏ hơn phủ hắn,nhưng đâu đến nỗi nàng phải xăm soi kỹ vậy?

hay là nơi đây không hợp với một tiểu thư khuê các,hoặc là quá bẩn thỉu chẳng hạn? Y suy nghĩ mà khiến bản thân thật khó tin,y khá quen với nơi này nên không nhận ra vẻ đặc biệt của nó đâu.

'' Nàng nhìn gì thế?''

'' À...không có gì,ta chỉ cảm thấy nơi này không có vẻ hoài cổ gì cả,trông rất phát triển'' Nàng cười nhẹ rồi lắc đầu sau đó trả lời y

Quả thực nơi đây làm nàng khá tò mò,lần đầu nàng thấy một phủ mang đậm nét thế kỉ 21 như thế! Sân được trồng toàn hoa dại nhưng đã nổi bật lên vẻ đẹp sang trọng của nó.Gỗ không cao cấp nhưng thơm nức mùi của sơn mà chỉ hiện đại mới sản xuất được.Không gian không quá rộng lớn bao la nhưng rất đồ sộ nguy nga,được thiết kế bao trùm lấy vẻ đẹp của tự nhiên và tiếng hoang dã của sự sống.

Y nhìn nàng một hồi rồi sau đó nhớ lại có hắn,bước ra ngoài lo vài việc và sắp xếp chỗ để tống hắn vào trong.Rồi một lát quay lại dẫn nàng đi dạo.

Một lát sau,y và nàng dừng bước trước một căn phòng khác,đó là nơi ở mới của nàng.Nàng cảm thấy rất bồn chồn đẩy cửa căn phòng và bước vào.Trong đây đúng là thật đẹp,nhưng nó cổ đại hơn ở ngoài,sao lại kỳ lạ thế nhỉ?

Nàng đi lướt khắp phòng rồi dừng lại trước chiếc giường ngủ,sau đó bất chợt nhớ ra một điều,quay lại hỏi y,y nhìn nàng rồi lúc sau mới trả lời:

'' Hắn đâu rồi''?

''....Ở khuê phòng cuối cùng của phủ'' Y gượng cười

'' Vậy...nơi đó thế nào?Chật chội không vậy ah~?'' Nàng lo lắng,nghĩ đến hắn rồi hỏi lại một câu nữa,mà nàng không biết câu này đã khiến y cảm thấy khó chịu và nghi ngờ về nàng.

''Sao nàng lại quan tâm hắn quá vậy? Chẳng lẽ nàng đang lừa dối ta rằng nàng không yêu hắn sao''? Y bực mình,ghì chặt lấy đôi vai thon thả của nàng

-Ta không có...-Nàng lảng tránh mắt y,vũng vẫy thoát ra khỏi cánh tay đang giữ chặt lấy nàng của y

'' Nói dối'' Y phán một câu lạnh lùng và tàn nhẫn khiến nàng run hết cả người

Nàng bây giờ mới bắt đầu sợ và lo lắng,kế hoạch này rồi sẽ ra sao? Nàng cũng không định giết người đâu,vì nàng mới là trẻ con thôi,nghĩ đến là nàng đã sợ hãi muốn chết rồi.

Y nhìn nàng,cảm thấy mùi lừa dối văng đâu đây,sau đó từ từ lại gần nàng,và..nhấc cằm nàng lên một cách thô lỗ


'' Nói đi,cô đang có âm mưu gì''?

''Ta..ta không có''Nàng lắc đầu,dùng ánh mắt hết sức thành khẩn chĩa về y

'' Chứng minh đi'' Y cười nhạt rồi vuốt nhẹ mái tóc nàng,sau đó nói tiếp:'' Nàng vẫn chưa động phòng với hắn,ta biết...nếu muốn chứng minh hãy làm chuyện đó với ta''

-...Ta...ta...-Nàng sợ hãi lùi về phía sau-Không,ta không muốn hủy hoại sự trong trắng của mình đâu

Bất chợt trong đầu nàng nghĩ về ông lão tử thần kia,nhắm tịt mắt và cầu xin:

'' Thần chết,xin ông hãy giúp tôi thoát vụ này đi...hãy giúp tôi..''

*** Tại Lâu đài của Tử Thần,phân cách Địa ngục với Thiên Đường,Mặt đất với Bầu trời***

'' Huệ Y,ta nghe có tiếng gọi,rốt cục là tiếng gì vậy''? Tử thần ngồi trên một chiếc ngai vàng lớn màu đen,xung quanh là các vị thần,và bên phải là cô con gái Lâm Huệ Y của ông,phía bên trái là một con dơi màu xanh tím với hàm răng nhọn,ông khẽ hỏi cô con gái của mình rồi đăm chiêu suy nghĩ

Cô lấy trong túi ra một quả cầu và nhìn chăm chú,sau đó...vội vàng đưa cho ông xem,ông xem xong thì tím người lại,mặt hơi xanh một chút:

''Sao lại có chuyện này được,chuyện Đô Ty Kim Hoàng đâu liên quan đến Mạc Vũ Hạo?''

''Phụ hoàng,con nghĩ chuyện này đã có nhầm lẫn,vụ cháy đó là do Nhị Hoàng tử làm mà''?Cô nhíu mi rồi sau đó giật mình bẩm báo lại

'' Đúng,vậy thì phải làm sao đây''?

''Phụ Hoàng yên tâm,con sẽ...giải quyết ổn thỏa thôi'' Cô mỉm cười,ngĩ trong đầu một kế hoạch chu toàn rồi trả lời,quả thực chuyện này rất dễ dàng mà,nhưng rồi cô bắt đầu nghi ngờ và hỏi tiếp: -Phụ hoàng,mà...Minh Anh,hay còn gọi là Lãnh tử yên Linh là gì với người vậy''?

'' Đó là hậu duệ của ta,1000 năm trước nó đã làm mất ngọc bội của ta nên ta đã cho nó xuống trần gian làm người,bây giờ nó không còn nhớ gì về ta nữa...'' Ông nói rồi sau đó mặt nhợt nhạt hẳn,có vẻ ông đã rất buồn..

'' Hazz,con xin lỗi đã làm người buồn ạ'' Huệ Y cúi đầu tạ lỗi rồi biến mất

Chỉ còn ông ở lại,và nhìn qua con dơi kia rồi khẽ nói gì đó:

''Vâng,tôi sẽ đi bảo vệ cho cô Minh Anh,thưa tử thần'' Con dơi đáp rồi bay đi,trước khi nhận được cái vẫy tay của Tử thần cao quý.

====== Quay lại với nàng và y ===========

- Linh Nhi,nàng tỉnh rồi sao - Y ngồi bên cạnh,tay nắm chặt lấy tay nàng,vừa thấy nàng mở mắt,đã vội hỏi han.Trong lòng thì lo lắng vô độ,và tự trách mình đã làm chuyện có lỗi với nàng.

Y cũng không phải tên xấu xa dâm đãng đâu,chỉ là muốn nàng chứng minh lòng trung thành mà thôi,như vậy thì quá dễ hiểu,còn đối với nàng thì lại là một hành động ác độc đến mức nàng muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.

Một con sói dê như y là loại nàng ghét nhất,cũng có thể y sẽ hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của nàng ấy,nghĩ lại hắn cũng giống như y in hệt,mà nàng rùng mình.

Việc nàng ngất xỉu là do Huệ Y làm,cô đã lén yểm cho nàng thiếp đi rồi tự sắp xếp tiếp mọi việc diễn ra tiếp theo trong kế hoạch hoàn mỹ này.


Nàng thức tỉnh rồi nhìn thấy y,nhưng dường như đã quên việc vừa rồi,vội vàng thức dậy và ngó quanh,và dần dần nhận thức được mọi việc:

- Ta đã ngủ bao lâu rồi?

-Y sờ nhẹ vào gò má của nàng rồi mỉm cười- Chỉ mới 6 canh giờ thôi,nàng đã ngất xỉu,ta xin lỗi-...Nói xong,y cúi gầm mặt như để hối lỗi trước thái độ ''vô liêm sỉ'' lúc nãy của mình.

-Không sao mà,nhưng sao ngươi xin lỗi vậy,thiếu gia? Nàng gật đầu nhẹ,nhìn vào mắt y với một sự ân cần dịu dàng không tả nỗi và hỏi

- Việc ta định chiếm lấy thân xác của nàng... Y chớp mắt nhẹ,rồi nhíu mi khó nói..

Nàng nhìn y như đã hiểu ra gì đó,sau đó cười khẽ rồi bảo:

- Không có gì đâu,ta đói rồi thiếu gia...

-Nàng còn mệt,để ta sai nha hoàn đưa cơm vào...-Y như được giải thoát,nhận thấy cơ hội tốt vội vàng nói và mỉm cười với nàng thật vô tư để nàng quên đi chuyện vừa rồi.

-Được,thiếu gia đi đi-Nàng khẽ gật gù

p.s: Tác giả không đăng truyện nhìu như đã nói được,1 tuần sẽ có khoảng 3-4 chap thôi ạ!! Vì dạo này lịch học khá nhìu!! @@

*Cuối cùng cũng thoát khỏi hắn*..Đó là suy nghĩ của nàng khi y bước ra ngoài,nàng cảm thấy như mình được giải thoát,chứ nếu có y ở đây,nàng sẽ nghẹt thở mà chết thôi

Bây giờ trong căn phòng thật yên tĩnh,nàng lén đi vòng quanh rồi dừng lại nghĩ kế,kế hoạch của nàng hình như thành công một nửa rồi,vậy nên nàng pải cố gắng để nghĩ chu toàn cho các bước sau

Đang mải mê ngó ngiêng chìm đắm trong âm mưu của mình thì có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng,nàng giật mình hoảng hốt,nhưng sau đó cố trấn tĩnh rồi bước ra mở cửa.

Trước mặt nàng là một con quỷ..ý nhầm con người,là a hoàn của phủ y,ăn mặc không cao sang gì cả.Chắc là người hầu.nàng nghĩ vậy,nàng mời cô ta vào rồi ngồi xuống bàn

Cô ta đặt khay cơm lên bàn rồi mỉm cười thật nhân hậu với nàng khiến nàng thật ngạc nhiên,có lẽ nàng chưa bao giờ thấy ai có nụ cười mê hồn như vậy,nàng cố bình tĩnh lại cười trả rồi sau đó cất tiếng nói:

'' Cô..là nha hoàn của phủ này sao''?

'' ừm'' Cô ta trả lời nàng,rồi ánh mắt nhìn nàng,nàng có thể cảm thấy cô như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy,kỳ lạ quá

'' Cô là người từ đâu tới vậy''? Nàng thắc mắc,hỏi tiếp

'' Không phải trần gian,không phải thiên đàng,càng không phải địa ngục''

'' Là..đâu? Cô đùa ta sao?'' Nàng há miệng mồm chữ O và ánh mắt hình chữ A khó chịu nhìn về cô


'' Thế giới bóng đêm bên không trung'' Cô trả lời,lần này có vẻ rất đáng tin cậy

'' Cô....cô...có liên quan đến tử thần sao'? Nàng hỏi tiếp

'' Đúng,tôi là vệ sĩ của tử thần,thưa cô Minh Anh''

'' Cô...biết tên tôi? Chẳng lẽ......cô đến đây giết tôi hay là đưa tôi về thế giới hiện tại vậy''? Nàng kinh ngạc liếc mắt tò mò về phía cô

'' Là...để bảo vệ cô'?

''Sao...?''

''Cô không tin sao''?

''Không...tất nhiên ta tin,nhưng tại sao lại phải bảo vệ....Việc ta sống hay chết và ta thế nào đâu liên quan đến cô đâu'' Nàng cúi đầu,nhăn mặt trước hành động khó tin của cô,nàng không bao giờ tin tử thần có thể tha cho nàng một cách dễ dàng ở thế giới cổ đại này,biết ngay ông ta sẽ mướn người đi ám sát ''công khai''nàng mà.Nghĩ đến đây.nàng hơi run một cái rồi từ từ trấn tĩnh: -Nếu cô muốn giết ta cứ giết đi,ta không sợ chết

''....'' Cô nhíu mi,rồi lắc đầu:'' Minh Anh,tôi thực sự không hại cô,cô chính là hậu duệ của tử thần,sao có thể giết cô được..''

- Hậu duệ? -Nàng ngạc nhiên.....Hơ hơ,hóa ra ta không phải người phàm sao? Chuyện thú vị rồi đây.Nàng khẽ suy nghĩ,rồi bật cười ngu ngốc sau đó nhìn vào cô mong đợi câu trả lời

Cô không nói gì,chỉ khẽ lấy một con dao nhỏ bằng ngón tay cái ra,đặt trên bàn.Nàng ngạc nhiên đến cực độ? Cô ta nói không giết mình sao bây giờ lại lấy dao ra?

-Cô....cô nói không giết ta mà-Nàng lắp bắp....không phải nàng sợ chết đâu nhé,là nàng bắt đầu nghi ngờ vì sự thất hứa này rồi

Cô khẽ mở vỏ dao ra,cứa ngón tay mạnh vào con dao,và máu bắt đầu nhỏ xuống lưỡi dao,lưỡi dao bỗng nhiên chiếu sáng lên mặt bàn,khiến nàng lại một phen tò mò.

Trên mặt bàn,hình ảnh được phản chiếu là một cô gái 13 tuổi,môi nở nụ cười với một người đàn ông,nói đúng hơn là tử thần.Cô mặc một bộ váy màu trắng và đôi cánh được gắn với sóng lưng màu đen huyền,còn cài một cái vương miện nhỏ màu vàng trên tóc nữa. tử thần vẫn uy nghiêm trong nụ cười chiết chóc,đôi cánh màu đen,toàn thân là 1 màu đen mà thôi,vương miện hình đầu lâu trong thật đáng sợ.

- Ông,ông cho con mượn xem ngọc bội của ông đi-Cô bé năn nỉ,nhìn vào chiếc ngọc bội đeo bên cạnh thắt lưng tử thần

-KHông được,cháu làm mất thì sao-Ông lắc đầu

-Không mất mà-Lại năn nỉ,còn cả nước mắt cá sấu nữa...

-Thôi được,cầm xem thôi nhé-Ông mỉm cười đưa ra cho nàng,rồi xoa đầu

- A đẹp quá-Nàng cười hiền nhìn miếng ngọc bội đang lấp lãnh trên tay,trong lòng vui sướng vô cùng,tận dụng cơ hội,nàng đeo một bên thắt lưng,rồi bỏ chạy

Tử thần thấy vậy vội bay đi đuổi theo muốn lấy lại miếng ngọc sợ bị rơi mất,đang đi bỗng dưng miếng ngọc bội bị nàng lỡ tay hất xuống trần gian,tử thần đã nhanh chóng đỡ nhưng không được,vội quay lại phía nàng đang run rẩy:

-Ông...con xin lỗi...

-Ta đã bảo là con không được nghịch mà-Ông tức giận,tạo thành một cơn cuồng phong lớn,cơn gió đó cuốn nàng vào trong và đột nhiên một vòng xoáy hiện ra,lỗ đen đã hút nàng vào,ông đã nhốt nàng trong lỗ đen đấy và đi đến vương triều họp các vị thần về chuyện này

-Các khanh thấy saO?-tử thần hỏi

-Ngọc bội là thứ truyền ngôi cho các hậu duệ bóng đêm...mà công chúa...-Một người thì thầm..

-Thưa đức vua,theo thần thấy,công chúa đã có chút hối hận,chỉ cần cho công chúa xuống trần gian để làm người vài trăm năm thì sẽ học được cách cai quản vương quốc sau này,ở dưới đó sẽ rất có ích cho công chúa,giáo dục phát triển và rất hiện đại.-Vị thần tối cao nhất trong các vị thần cất tiếng chen ngang-Chính là thần bóng đêm,dưới ngôi tử thần và công chúa lên tiếng,lập tức có tiếng đồng thanh xôn xao đồng ý


-Thôi được,ta sẽ cho công chúa xuống trần làm người 500 năm.-Tử thần gật đầu,thở dài rồi ra lệnh

Sau đó thì cái lỗ đen ấy càng mở rộng ra hơn,công chúa ngồi trong không biết điều gì đang xảy ra cả,đột nhiên một cơn lốc tiếp sức,đầu óc choáng váng,nàng ngất đi.và sau khi tỉnh lại ở trong một gia đình giàu,khi ký ức đã bị đánh mất...và trở thành con người

=====

-Cô Minh Anh-công chúa điện hạ-Cô a hoàn đóng vai con dơi huơ huơ tay trước mặt nàng,sau khi nàng đã xem xong toàn bộ những điều trên lưỡi dao phát sáng...Mắt nàng đỏ hoe,và một giọt lệ rơi xuống...Nàng...đã nhớ lại tất cả rồi..!

-Ta...nhớ lại rồi...

-Thật tốt quá,công chúa nhớ lại rồi-Cô mỉm cười ôm chầm lấy nàng

-Vậy hiện tại Lâm Huệ Y-con gái của tử thần chính là mẹ của ta sao? -Nàng thắc mắc

-Đúng ạ,thưa công chúa..

-Ta hiểu rồi,cảm ơn ngươi đã giúp ta nhớ lại...-Nàng gật đầu rồi mỉm cười,sau đó bất chợt một câu nói vang lên trong tâm nàng:'' Khi ký ức quay lại,con sẽ có sức mạnh của một công chúa bóng đêm''

Nàng thực sự đã hiểu,nên khẽ nhếch môi một cái,từ bây giờ nàng sẽ không phải tầm thường rồi,nàng quay về phía cô rồi hỏi tiếp:

-Ta cảm thấy bà ta không giống mẹ ta,thực ra là ai?

-À...công chúa,thực ra đó là người được tử thần nhận làm con gái,để dạy dỗ cho công chúa cũng như để cai quản giúp sức cho tử thần quản vương quốc,mẹ và cha của người đã mất rồi ạ.Cô Huệ Y sẽ được coi là mẹ của công chúa ạ.

-Ừ,ta đói rồi

-Đồ ăn của người đây ạ,chính là những món cao sang mỹ vị trên vương quốc của chúng ta-Cô gạt những thứ không liên quan ở bàn xuống đất,rồi lấy ra một khay thức ăn thật ngon dâng cho nàng

Nàng thấy thế lấy một miếng lên ăn,mùi vị quả thực ngon quá,không có vị chiến tranh mà là vị của giết chóc,không phải nơi cổ đại này có đâu,đang ăn nàng vội ngĩ ra điều gì:

-Còn việc ta bị đưa về cổ đại?

-Việc này là do tử thần sắp đặt,công chúa sẽ sớm được về hiện đại thôi..-Cô cúi đầu

-Vậy thì được,trước hết ta muốn cứu Mạc vũ Hạo,hắn không đáng chết!

-Công chúa,thực ra việc cháy năm đó do Nhị Hoàng tử làm,không phải do vương gia đâu-Cô nhíu mi,nghĩ lại những lời Huệ Y nói rồi trả lời nhanh gọn

-Thật sao?-nàng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng,vậy là sẽ giải cứu được hắn ko cần đổ máu rồi

-Thật ạ,nhưng người không được để lộ thân phận,tử thần dặn như vậy-Cô gật gù

-Ừm,ta hiểu-nàng chớp mắt rồi ăn tiếp,gắp một miếng cho cô-Nào cô cũng ăn đi

-Thưa công chúa, Tiểu Phi không dám...

-Không sao,ta cho mà...-nàng mỉm cười rồi bỏ thức ăn thêm cho cô rồi ăn tiếp,bỗng dưng quay ngắt lại-cô tên tiểu phi sao?

-Vâng...Cô mỉm cười*-Công chúa vẫn tốt như trước*Tất nhiên đây là suy nghĩ của con dơi này rồi..^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận