Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Nàng đi thật nhẹ nhàng, từng bước thật chậm lên cầu thang của tầng 3, vừa đi nàng vừa đếm từng bậc thang...

Một...

hai....

ba...

Cho đến khi bậc 40 kết thúc,nàng dừng lại trước cánh cửa được sơn màu xanh
đậm ảm đạm,lạnh lẽo....Chứa chất toàn ma khí....Có vẻ nơi này nặng hơn
những oan khí của người âm...

Nàng run lên bần bật vì sóng lạnh nơi đây....

Nhìn qua cánh cửa,nàng hơi tò mò nhướn chân sâu qua khe cửa,không có kẽ hở
nhưng nàng vẫn nhìn thấy được.Đôi mắt nàng nhắm tịt lại, tia hào quang
lóe lên tìm kiếm những ẩn hình nàng cần thiết để phá cửa....

Quả thật chuyện này rất khó khăn...

Xẹt! Đột nhiên một ánh mắt lướt qua nàng,làm mắt nàng đau đến kỳ lạ...

Thật là vi diệu! Thật là kinh hoàng.

Một đôi mắt đầy máu nhìn nàng,đôi môi bị toạc rộng ra,mặc trên người một
chiếc áo dài trắng kéo dài tận chân,à không...người này không phải con
người,là 1 con ma,không chân,có tay nhưng bị cụt mất một cánh....

Đôi mắt bị hốc sâu khoét đi 2cm trông rất hung dữ,kèm thêm cái bộ răng đen
thui nhưng có thêm một cái răng nanh nhọn hoắt làm nàng sợ....


Nhưng..//con ma này chắc cũng dễ đối phó...

Nàng tiếp tục phân tích...

qua tròng mắt nàng,kỳ diệu thay,nàng phát hiện còn thêm 3 oan hồn phía sau cái hồn ma ghê tởm kia....! Đáng sợ! Đáng sợ!...

Một hồi,mồ hôi nàng tuôn ra nhễ nhại,đối mặt với những con ma ''đầy máu''.
Nàng lăm le nhìn và chợt phát hiện thêm nữa...Nàng nhảy cẫng lên vui
sướng!

Phá được cửa tầng 3 sẽ đồng thời kích hoạt mở cửa tầng 4!

Thật hạnh phúc!

Nhưng trước hết...Tiêu diệt 4 oan hồn đáng ghét này trước. Nàng phải dùng phép hay là dụng lực?

Không thể nhỉ?

Trước hết,oan hồn là những âm khí tạo nên,chỉ có linh hồn mà không có thể
xác.Vậy nên thể xác nàng dụng lực không làm cho nàng chiến thắng..

Nhưng...khoan...nếu dùng thuật Âm khí...nàng không chắc sẽ làm nổi.

Bởi! Thuật này nàng chưa bao giờ dùng,nàng chưa luyện thành công nó...

Suy nghĩ một hồi,đúng lúc cánh cửa phát ra tiếng,nàng cẩn thận lùi lại phía sau nghe kỹ lời nó:

- Xin chào cô công chúa nhỏ của ta...!

- Biết hành lễ cơ đấy - Nàng nhếch nhẹ môi cười,tay vuốt tóc khinh bỉ cánh cửa.

- Vâng. Công chúa muốn lên tầng 3 sao? - Cánh cửa hỏi lại.

- Ừ.

- Vậy thì.... - Cánh cửa lại nói...rồi phát một luồng sáng thật chói
mắt,làm cho 4 oan hồn kia hiện ra trước mắt nàng,mỗi oan hồn cầm một
cánh tay,và một cục xương ''người'', cầm theo một hộp sọ dính đầy máu...

Có vẻ những con ma này! Khát máu! Thèm thịt người!

- Ma...ăn thịt... - Nàng nhăn mặt,phán đoán.

- Đúng vậy,thịt của công chúa chắc rất ngon,là người hoàng tộc mà nhỉ?.

- Câm. - Nàng trợn mắt,sau đó lại nhìn về phía 4 oan hồn, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ. - Lại đây. Ta cho các ngươi ăn.

Nghe xong,bọn nó lao đến,bước chân lê lết vừa đi vừa nhỏ những giọt máu tanh xuống....Làm nàng thêm thích thú,cao hứng bỗng nổi dậy,nàng tuy ghét
máu những vẫn cố gắng...

Thuật thứ nhất!

Nàng dùng tay múa một vòng,tạo một hình bát quái, dùng sức đưa thuật tới
phía con ma máu me nhất đang tiến tới,lập tức nửa thân con ma ấy rớt
xuống đất....Lìa nửa người,máu lại tuôn ra....


Nhưng con mắt và cái đầu,vẫn hoạt động,trườn tới chỗ nàng cắn vào chân,nàng
may đã đề phòng,dùng thuật Lửa âm đốt cháy đầu lâu trước mắt 3 oan hồn
khác...

Lần này,bọn chúng chạy ra cùng lúc,làm nàng chợt bối rối...

Nhanh chóng lấy lại tinh thần,nàng dùng hết thuật cao siêu nhất,tuy sợ sẽ bị
tàu hỏa nhập ma nhưng nàng vẫn cố gắng,tạo một hình bát quái to hơn,chĩa về hai con ma đang chạy nhanh nhất,hai con ma đó biến mất hết...

Nàng thở phào nhẹ nhõm,chợt nhìn con ma cuối cùng,chính là cái con miệng bị toạc ra ấy....

Thật ghê tởm! Kinh quá!

Nàng cảm thán trong lòng,rồi chợt thấy con ma ấy lao đến,cầm theo một con
dao,nàng nhanh chóng đỡ lại,dụng thuật cuối cùng,là kiếm Âm Tử.

Nàng chặt đứt đầu con ma ấy,rồi dùng lửa làm cháy bao trùm thanh kiếm,chém ngang người nó...

Trông chốc lát,nàng vui mừng,mặt hơi tái nhợt trước chiến công hùng hậu...

Bỗng,khi cái miệng con ma đó rơi xuống đất,cái lưỡi nó ngoắc dài ra,răng cắn
vào tay nàng,khiến nàng ngã xuống...Cũng lúc cái miệng cắn xong thì biến mất...

Nàng nhăn mặt,ôm vết thương ở tay....

Sao lại đau vậy chứ???...

Nàng cố gắng dùng băng để băng lại,trước sự ngạc nhiên của cánh cửa....

* Không ngờ cô ta lại giỏi đến vậy * - Linh hồn một nam nhân trong cánh cửa nấp vào cảm thán suy nghĩ.

* * *

- Nàng đã đi đâu? Tự mình phá cửa tầng 3 sao?.

Vừa thấy nàng bước vào phòng,Vũ Phong đi nhẹ đến bên,hỏi trong sự lo lắng của trái tim...


Y khát khao được ôm nàng và an ủi,được hôn nàng để làm nàng không lo toan...

Y muốn nói với nàng là sao lại không để y gánh vác việc đó....

Nàng nhìn y,tay giấu sau lưng, miệng mở ra nói nhỏ:

- Ta không sao.

- Ta thấy nàng nói xạo. - Nói rồi y lôi bàn tay nàng ra,thấy vết băng bó liền nhăn mặt, gõ nhẹ đầu nàng. - Đấy,xạo ta nhé.Có đau không?

- Không hẳn. - Nàng nhìn y bằng ánh mắt băng lãnh.

- Sao lại lạnh lùng với ta? - Y nhíu mi,trong lòng vô cùng đau đớn.

- Không...Ta chỉ là lười nói nhiều. - Nàng cười nhạt,rồi quay đi đến chỗ hắn....

Hắn thấy nàng,chợt mở to mắt ra nhìn,hắn mỉm cười:

- Nàng giỏi thật,chắc đã mở được cửa.

- ừ.

- Nàng đau không? - Hắn cầm tay nàng,khuôn mặt lo âu hỏi.

- Không sao. Hai người đi lên tầng 3 ăn chút gì đi.Tối thì ngủ ở tầng 4.

-... - Hắn im lặng,nhìn nàng không biết nói gì...

Thấy hắn vậy,nàng đi vào trong,ngồi yên nhìn cảnh sắc....Tại sao nàng bây giờ lại trở nên ác độc máu lạnh vậy rồi???

Do đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận