Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

"Vĩnh Thọ cung là ai cũng có thể vào sao? Hơn nữa nếu hoàng thượng cùng nương nương ở trong cung, như vậy tất cả chúng ta đều phải canh giữ ở bên ngoài, đây là quy cũ khi thị tẩm, vậy cũng không biết? Theo quy cũ thì cung nữ và tổng quản ở ngoài Vĩnh Thọ cung chờ đợi, ta không thể ở đây, ngươi. . . . . ." Thái giám liếc mắt Nhã Phù một cái, một tiểu nha đầu mặc y phục bình thường, phẩm cấp dường như không phải cung nữ nhất đẳng, "Ngươi cũng đừng vọng tưởng!"

Trong ánh mắt có thâm ý quét nhìn Nhã Phù một cái, tiểu thái giám đầy ý khi dễ trần trụi, một bộ cho rằng nàng căn bản không vào được, ngươi đừng si tâm vọng tưởng!

Thư Nhã Phù đối với ánh mắt thái giám làm như không thấy, trên người người này thiếu một ít đồ, tính cách và tư tưởng có chút vặn vẹo, nàng là người bình thường sẽ không so đo với hắn, huống chi hiện tại nàng còn có những chuyện khác cần phải lo!

Trong đầu không ngừng xoay vòng, Thư Nhã Phù cân nhắc các biện pháp, muốn mau mau chạy ra khỏi này hoàng cung to lớn này.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo rét lạnh trong ngày xuân, Nam Phong quốc gần với phương nam như vậy, ngày xuân lại lạnh hơn so với Phương Bắc, trong không khí, hình như gió lạnh đều mang hơi nước, nàng chỉ mặc áo thô sơ mỏng manh đứng trong gió như thế, sau một lúc, đôi tay vốn ấm áp cũng trở nên lạnh băng.

Phủ đệ Nam gia.

Giờ phút này Nam Trịnh Hồng cùng Nam Lão Thái Gia sắc mặt rất nghiêm túc, đáy lòng cảnh giác nhìn nam tử tướng mạo bình thường trước mắt, bị sát khí cùng khí thế của y áp đảo, thế nhưng cả người cũng không động đậy.

Người đàn ông này là ai?

Cái vấn đề này đồng thời xuất hiện trong đầu hai người, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong đáy mắt đầy khiếp sợ và nghi hoặc.

"Người nhà chúng tôi mất tích rồi, có phải Nam gia nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?"

Nam Cung Thần ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm rãi bưng trà từ từ nhấp một miếng, cặp mắt cũng không có nhìn hai người đang cảnh giác, một bộ dáng vẻ làm khách nhàn nhã, trên mặt còn là mang theo ý cười thản nhiên, nhưng cặp mắt đầy sát ý.

"Không tìm thấy người, tự lão phu sẽ cho Công Tử một cái công đạo!" Lão Thái Gia dầu gì cũng là Đại Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão, cho dù bị người trước mắt áp đảo, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, thản nhiên trả lời.

Giờ phút này, Nam Cung Thần ngồi thẳng, diện mạo bình thường không có gì đặc biệt, ăn mặc cũng đơn giản, nhưng phong thái thoải mái làm cho người ta khó có thể coi thường, mà Liễu Trì sau lưng thì chỉ im lặng đứng chờ, giễu cợt nhìn vị trí hai người đàn ông đầu não trên này.

"Rất tốt, nếu không tìm được người. . . . . ."

Nam Cung Thần mỉm cười nhếch môi khạc ra nửa câu, sau đó ưu nhã đứng dậy, phủi phủi bụi đất căn bản không có trên người, khoan thai xoay người rời đi.

. . . . . .

Cho đến khi hai người của Nam Cung Thần rời đi, Nam Trịnh Hồng mới hô to một hơi, sắc mặt khó coi mở miệng nói: "Cha, người này rốt cuộc có lai lịch gì, nhất định không thể nào chỉ là một quản gia, chẳng lẽ là người của Chiến Bắc Sính? Người này khí thế thật to lớn!"

"Có phải Chiến Bắc Sính người của hay không thì ta không biết, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc người đàn ông này, còn có người bên cạnh hắn! Nhất là bây giờ, một chút không may đều có thể để cho chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên Trịnh Hồng, ngươi lập tức phái người tìm trên dưới trong phủ một lần, cần phải đem An Thất Thất tìm ra!" Lão Thái Gia thần săc nghiêm túc giao phó.

"Con biết rồi, cha!"

"Đúng rồi, phong tỏa tin tức, đừng để cho Chiến Bắc Sính biết AnThất Thất mất tích, mặc dù lúc trước hắn vẫn không hề hành động, nhưng người ở trong phủ của chúng ta, hiện tại không thấy, không biết hắn sẽ có phản ứng gì, dù thế nào đi nữa cũng phải để hắn cho rằng An Thất Thất cùng đứa bé kia vẫn còn ở trong phủ! "

Sắc mặt Đại Trưởng Lão rất khó coi, mấy ngày gần đây lo trù mưu, hôm nay đột nhiên có biến cố như vậy, thật là ngoài dự đoán của hắn.

Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ cái ngoài ý muốn nào nữa!

. . . . . .

"Vương Gia, sợ rằng bọn họ sẽ không tìm được người?" Liễu Trì nghi hoặc mở miệng.

Vương Phi mất tích ở Nam phủ, tới nay cũng không thấy bóng dáng, Liễu Trì biết Vương Phi có địa vị như thế nào trong lòng Vương Gia, nếu không, Vương Gia cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đi theo Vương Phi chạy tới Nam Phong quốc này.

"Bọn họ chỉ muốn sự việc được tiến hành thuận lợi mà thôi, chỉ cần không ảnh hưởng, tự nhiên bọn họ sẽ không để ý nhiều, Liễu Trì, ngươi phái người bí mật tìm, mặt khác thì phái người phải tiếp tục làm chuyện cần làm." Nam Cung Thần cười lạnh một tiếng.

"Nhưng như vậy, nếu Vương Phi. . . . . ." Nếu có xảy ra chuyện gì. . . . . .

Mấy lời cuối cùng, Liễu Trì chỉ dám nghĩ rồi nhanh chóng nuốt xuống, tính cách Vương Gia như thế nào, hắn theo bên người đã lâu nên rất rõ, lời này hắn cũng không dám nói ra một cách tùy tiện.

Mặc dù Liễu Trì cũng lo lắng Vương Phi xảy ra chuyện, nhưng trực giác cho thấy Vương Phi cũng không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, một người đơn độc cũng có thể đi theo Chiến Vương gia chạy đến nơi này, hôm nay mất tích ở Nam Phủ, cũng không đến mức xảy ra chuyện, dù sao người khác cũng không biết thân phận của nàng là Tề Vương Phi.

"Nhã Phù đủ thông minh, hơn nữa lại biết thuật dịch dung cùng sử dụng độc, người khác đối phó nàng cũng không dễ dàng, ngược lại thật ra ta muốn biết nàng làm thế nào rời khỏi Nam gia lặng yên không một tiếng động!" Nhếch môi cười lạnh, Nam Cung Thần liếc mắt nhìn Liễu Trì một cái.

Mật đạo!

Cặp mắt Liễu Trì chợt sáng lên, lập tức hiểu ý Vương Gia!

Ngày hôm nay Thư Vũ Trạch về trễ, khi biết được Thư Nhã Phù mất tích, cũng là không có trấn định tự nhiên như Nam Cung Thần, cả người nhảy dựng lên trên ghế.

"Tề vương gia, ngươi nói là không thấy mẹ ta? Không thấy?" Một đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, Thư Vũ Trạch gấp gáp hỏi.

"Phải, không thấy, con trai, mẹ con nhất định là thấy hai chúng ta rất bận rộn, nên cũng không nhịn được chạy ra ngoài! Hiện tại không thấy bóng người, hơn nữa ta đoán mẹ con đã thay y phục và dịch dung rồi, muốn tìm được người thật không dễ dàng!" Nam Cung Thần khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt Bạch Cầu trước mặt, thản nhiên mở miệng.

"Tề vương gia, ngươi phái người tìm chưa?"

Hí mắt nhìn chằm chằm Tề vương gia trước mắt, nhìn dáng vẻ hắn không có một chút nóng nảy, Thư Vũ Trạch rất là bất mãn, mẫu thân đã không thấy, hắn lại không có chút lo lắng nào.

Nam Cung Thần nhìn sắc mặt con trai nóng nảy, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn lại Thư Vũ Trạch, đáy lòng rất hài lòng gật đầu một cái, con trai của mình quả nhiên thông minh, biết thời điểm mấu chốt càng không thể một người một chuyến tuyến.

Đưa tay vuốt vuốt tóc của hắn, ánh mắt chút sủng ái cùng ôn hòa: "Con trai, mẹ con không dễ dàng gặp chuyện như vậy, ngược lại dáng vẻ này của con lại hại nàng! Chỉ cần thân phận của nàng không bại lộ, thì sẽ không có chuyện, nhưng là nếu như thân phận Tề Vương Phi bị lộ rồi, chỉ sợ rất nguy hiểm, cho nên. . . . . . Con trai, chúng ta cần tìm cơ hội quang minh chánh đại để tìm người!"

Trong đôi mắt hắn hiện lên tia giảo hoạt, Nam Cung Thần đã sớm tính toán!

Muốn âm thầm điều tra, nhưng cần sáng tỏ. . . . . . Cũng phải có chút động tác mới được!

Mà giờ khắc này, Thư Nhã Phù đang bị một cơn gió lạnh thổi qua làm run run, cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng đang lặng yên vì các cung nữ mặc niệm lại mặc niệm.

Bây giờ là mùa xuân, nếu đổi lại là gác đêm giữa mùa đông, vậy không phải đông thành đá rồi sao?.

"Hoàng huynh, hôm nay Thần Đệ đi về trước, chớ để Nguyên Phi nương nương đợi lâu!"

"Vậy ngươi đi về trước đi!"

Mơ hồ nghe được âm thanh bên trong truyền ra, đang không ngừng nhúc nhích, dậm chân một cái, Thư Nhã Phù lặng lẽ hoạt động hai chân một chút, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cúi đầu vô cùng khéo léo đứng ở cửa, nỗ lực lùi về phía sau, để lại bên trên cho người khác.

Từ Vĩnh Thọ cung truyền tới tiếng bước chân càng ngày càng gần. . . . . .

"Đừng nhận ra ta! Chiến Bắc Sính, nhãn lực người này sẽ không lợi hại như vậy! Ưmh, nhận nên không ra!" Đáy lòng yên lặng lẩm bẩm, khóe mắt Thư Nhã Phù liếc một đôi giầy thêu giấy mạ vàng đang chậm rãi từ từ đi qua trước mặt, trong lúc đó cả người cũng căng thẳng lên, chỉ sợ lộ ra một chút sơ hở sẽ khiến Chiến Bắc Sính phát hiện.

Dù sao Chiến Bắc Sính cũng là đệ đệ Cố Trường Phong, như vậy chuyện nàng ở hoàng cung, hắn có biết hay không nàng cũng không đoán được! Nàng muốn lặng lẽ chạy ra khỏi hoàng cung, cũng không muốn bị hai người bọn họ phát hiện lần nữa.

Nhìn người nọ từ từ đi qua trước mặt, Thư Nhã Phù nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Thế nào, ngươi rất sợ Chiến Vương gia?"

Tiểu thái giám đi theo nàng cùng nhau đứng ở Vĩnh Thọ cung, nhìn bộ dáng nàng khẩn trương, đáy mắt càng thêm khinh thường cùng giễu cợt, mặt cũng không có nhìn thấy liền khẩn trương thành cái bộ dáng này, quả nhiên là tiểu nha đầu chưa từng va chạm xã hội.

"Ai nói, ta là hâm mộ Vương Gia, tự đáy lòng kính nể, kính nể biết không?" Đối mặt Chiến Bắc Sính nàng muốn ẩn núp, nhìn tiểu thái giám Vĩnh Thọ cung, nàng cũng không có gì sợ, tùy ý bĩu môi một cái nói.

"Thôi đi, sợ liền sợ, ngươi gặp Vương Gia thì sao? Người đó là Chiến thần trên chiến trường, lấy một đánh nghìn, cái tiểu nha đầu này ngươi biết cái gì!" Tiểu thái giám bị cung nữ phẩm cấp thấp khi dễ, lập tức cãi lại.

Xem thường, lại dậm chân, Thư Nhã Phù nhìn tiểu thái giám mỉm cười rực rỡ: "Biết lấy một chọi mười là gì không? Đó là người! Mà một đánh nghìn vậy thì không phải là người, biết là gì không?"

Thư Nhã Phù rất là hài lòng nhìn mặt tiểu thái giám mê mang, chỉ là đột nhiên, ánh mắt tiểu thái giám chuyển qua một cái hướng khác biến thành hoảng sợ, lập tức cúi đầu xuống, không dám nói thêm một câu.

Nhìn bộ dạng tiểu thái giám, Nhã Phù vốn đang tùy ý cười, trên lập tức cứng lại, đáy lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh nam tử có một cái chút quen thuộc:

" Ngược lại Bổn vương rất là muốn biết là cái gì?"

"Lấy một đánh nghìn chính là quái thú, không phải là người!"

Đáy lòng lẩm bẩm rống lên một tiếng, chỉ là lúc này Thư Nhã Phù không có lá gan quay lại nói với người phái sau.

Khẽ xoay người, liền thấy Chiến Bắc Sính quay lại đang đứng bên cạnh mình, Thư Nhã Phù lập tức cúi đầu, sợ hãi lại có chút nhăn nhó mở miệng: "Vương Gia thứ tội!"

Chiến Bắc Sính hẳn không có nghe rõ âm thanh của nàng, nên hắn cũng sẽ không nhớ giọng của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui