Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Giữa dãy Thiên Kỳ, hôm nay xuất hiện một hình ảnh vô cùng thú vị, có một đám Dong Binh Đoàn săn giết động vật biến dị.

Sau một thời gian nơi này đã biến thành dãy đất luyện tập của Dong Binh Đoàn, dĩ nhiên sau khi tiến vào dãy Thiên Kỳ, đã hoàn toàn bị lão già khống chế, muốn tiền tiến vào, muốn làm cái gì cũng phải có phí dụng nhất định, mà khi tiến vào dãy núi săn bắn động vật, cũng phải trả phí dụng nhất định.

Có người tò mò hắn dựa vào quyền hạn gì để làm như vậy, nhưng cuối cùng tất cả tất cả những người chất vấn đều không thể đủ tiếp tục mở miệng được, nên cho đến nay tất cả mọi người đều phải chấp nhận việc này.

Dĩ nhiên trong số những người cam chịu kia, còn bao gồm những người trong hoàng thất của Huyền Nguyệt Quốc bên cạnh.

Thư Nhã Phù mang theo Vũ Trạch rời đi sơn cốc, sau đó ngoại trừ Lê Hi cũng đi theo, rời khỏi nơi này, trở thành người đi theo sau lưng của hai mẹ con bọn họ. . . . . . rồi sau đó xuất hiện Trình Mộng Nhi làm mê đảo hang nghìn hàng vạn nam nhân của Huyền Nguyệt quốc.

"Bảo bối, bây giờ là đi đông Ly quốc đúng không, tìm cái tên Tề vương gia đó?" Lão già ở một bên giọng nói dịu dàng lại có chút tức giận.

Lão già hấp tấp đi theo ra ngoài, mục đích cũng chính là vì muốn gặp mặt tên nam nhân nào có thể quyến rũ đồ đệ bảo bối của hắn một lần, nghĩ đến chuyện này trong lòng hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, đồ đệ bảo bối của mình cứ như vậy mà bị tên nam nhân kia cướp mất!

"Trình Mộng Nhi tiểu thư, ngươi cảm thấy ngươi đi theo chúng ta là thỏa đáng sao? Ngươi là nữ nhân vạn người mê đấy!" Nét mặt Thư Vũ Trạch khoa trương, hai cái tay mở rộng tạo ra tư thế phóng đại.

"Xèo xèo ——!"

Bạch Cầu kể từ khi biết chân tướng mọi việc, ánh mắt nhìn lão đầu tử luôn vô cùng không tốt!

Người này lại là một người đàn ông, lại còn là một lão già nữa chứ, trái tim nhỏ bé yếu ớt của nó đã bị lừa gạt rồi, đều do lão già trước mắt này.

Bảo bối Vũ Trạch nói rất hay, lão già đi theo chính là một tai họa, tai họa thật to!

"Tiểu Trạch Trạch bảo bối, ngươi không thể nói như vậy, làm người ta thật đau lòng, người ta chỉ không yên lòng, lo lắng cho các ngươi mà thôi, ngươi cũng biết vùng núi rất bí mật, mà hiện tại nhiều người muốn biết nên rất khó giữ, rất nhiều tên bất lương khốn kiếp lòng dạ ác độc, dung mạo của Tiểu Trạch Trạch bảo bối và mẹ ngươi đáng yêu như thế, nếu như bị người theo dõi thì phải làm sao đây!"

Lão già khẽ cúi đầu, đôi môi đỏ thắm mấp máy, mắt mở to ngập nước tràn đầy lo lắng!

"Ta cảm thấy được ta cùng Tiểu Trạch vô cùng an toàn. . . . . . Lão già ngươi tương đối không an toàn!" Thư Nhã Phù cười như không cười nói.

Mới nói hết những lời này, Thư Nhã Phù đã cùng Vũ Trạch, Lê Hi, ba người ăn ý hướng về phía cách xa lão già này nhất chạy đi, mà đồng thời, rừng cây trước mắt bọn hắn, cũng xuất hiện một đội nhân mã.

Đội nhân mã cùng hướng về phía ba con mãnh hổ đang chạy, mà bọn họ là một đội tổng cộng sáu người trong đó có bốn nam, hai nữ, nhìn trang phục săn bắt của bọn họ có thể đoán được là người trong Dong Binh Đoàn rồi.

Đây là một đội Dong Binh Đoàn vô cùng trẻ tuổi, trong bốn nam nhân, có một người khoảng chừng ba mươi tuổi, còn ba người kia thì khoảng hai mươi tuổi mà thôi, trẻ tuổi ngây thơ, về phần hai nữ nhân, Hồng Lệ, một người trong đó có bản lĩnh động tác rất nhanh nhẹn, dáng người thô kệch cũng không khác đàn ông là mấy, mà cô nương bên cạnh nhìn rất trẻ tên là tuyết Nhi, đoán chừng mới mười mấy tuổi đầu mà thôi.

Nhìn bộ dạng của mấy người bọn họ bây giờ, trên đất đã có hai mãnh hổ đang nằm la liệt, chỉ sợ là đã tranh đấu được hồi lâu rồi, nhưng đám người săn hổ kia gặp phải đàn hổ này quả thật rất không may mắn.

Hổ này cũng không phải là hổ bình thường, chính là một trong những con vật mà lão già kia làm thú nghiệm lúc trước, răng của con hổ này dài hơn cũng sắc bén hơn rất nhiều so với những con hổ bình thường khác, cấp độ hung mãnh so với những con hổ bình thường tất nhiên cũng manh hơn rất nhiều.

"Ca ca!" Cô nương nhỏ tuổi nhất hô lên.

Phía trước là con hổ đá biến dị đang giao đâu với nam nhân nhiều tuổi nhất, tiếp thấy con hổ bên cạnh vốn đang nằm la liệt lại vùng dậy chạy khỏi dây trói, hướng trên người của hắn nhào tới, lóe ra huyết quang, răng sắc sợ rằng một giây kế tiếp là có thể đem cổ tên nam nhân kia một phát cắn đứt.

"Thành ca!" Mấy người còn lại âm thanh tuyệt vọng.

Bọn họ vốn là con nhà võ của Huyền Nguyệt quốc, lần này đi theo Dong Binh Đoàn vào dãy núi Thiên Kỳ cũng chỉ là tò mò mà thôi, không nghĩ tới lại có thể gặp nhiều kiếm hổ như vậy, hơn nữa những con hổ ở nơi đây hoàn toàn khác biệt với những con hổ ở nước bọn họ, bọn chúng cũng luôn luôn xuất hiện ngăn cản bịn họ chạy trốn, ở nhà bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, không nghĩ tới hôm nay lại có thể biết chết dưới rang của hổ.

Mắt thấy không thể cứu được người ra khỏi móng vuốt của kiếm hổ đước nữa, đáy mắt mọi người đã xuất hiện sự tuyệt vọng.

Nhưng đang lúc bọn hắn lúc tuyệt vọng, có một âm thanh mềm mại đột nhiên từ trong bụi cây bên cạnh truyền ra, mà lúc trước bọn họ cũng hoàn toàn không nhận thấy được có người ngoài đang bên cạnh. . . . . .

"Ai nha nha! Đây không phải là Tiểu Bạch Bạch sao? Đang tức giận cái gì vậy chứ?"

Mà càng làm cho bọn họ ngạc nhiên hơn là, ba con kiếm hổ vốn đang hung hàng mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt giọng nói của nữ tử kia vang lên, hình như ngay lập tức thân thể cương cứng đã dịu đi rất nhiều, và con mãnh hổ vốn đang hung tàn ác chiến ngay lập tức cũng ngừng lại động tác của mình.

Thủ hạ của Minh Thành đang nâng trường kiếm lên, vội vàng nhân cơ hội đâm về phía kiếm hổ trước mắt, mặc kệ người đến là ai, võ công cao bao nhiêu, hiện tại nên cứu đoàn người của mình mới được.

"Các ngươi đang chơi trò chơi sao? Ai nha nha, Tiểu Bạch Bạch so lần trước nhìn giống như hơi béo! Quả thật không có việc gì nên vận động nhiều một chút!"

Bọn người của Tuyết Nhi quay đầu nhìn vào trong rừng, chỉ thấy một nữ nhân thiên kiều bá mị lắc lắc eo thon dáng người mềm mại, dáng vẻ thướt tha mềm mại từ sau bụi cây đi ra, mà hướng nàng đi tới chính là trước mặt con kiếm hổ đang đánh Minh Thành!

"Cẩn thận!" Mấy người còn lại không nghĩ tới một nữ nhân nhìn mềm mại nhu nhược như vậy lại có lá gan lớn như thế, nhìn theo gót chân nàng, hoảng hốt hô to.

Rống!

Rống!

Rống!

Bọn người của Lâm Tuyết Nhi đều muốn không nhẫn tâm nhìn, sợ rằng một nữ nhân xinh đẹp kiều mị như thế sẽ bị kiếm hổ cắn chết!

Rống!

Rống!

Rống!

Bọn người của Lâm Tuyết Nhi đều muốn không nhẫn tâm nhìn, sợ rằng một nữ nhân xinh đẹp kiều mị như thế sẽ bị kiếm hổ cắn chết!

Nhưng tiếp theo xuất hiện một màn làm cho bọn họ phản ứng không kịp, chỉ thấy kiếm hổ đã bị Minh Thành đâm bị thương, cũng không còn khát máu hay tham chiến nữa, cùng hai con còn lại lặng lẽ lui sang một bên, ba con đều nhịp đối với người tới rống to một tiếng, ngay sau đó giống như thấy cái gì kinh khủng, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Cái đó, ta không có nhìn lầm chứ?" Hồng Lệ trừng lớn cặp mắt, nhìn mấy người đồng hành xung quanh một chút, mở miệng nói.

"Ta cũng thấy được! Mới vừa rồi còn rất hung mãnh. . . . . Giờ lại chạy trốn!" Lâm Tuyết Nhi ngây ngốc quay lại nhìn Hồng Lệ tỷ tỷ, sững sờ mở miệng.

"Ai u, mấy tên tiểu tử các ngươi làm sao dám tùy tiện chạy tới nơi này, mấy người ở chỗ này rất nguy hiểm!"

Tâm tình của lão già cũng không tệ lắm, còn có tâm tình cùng bọn họ nói nhiều lời nói nhiều lời như vậy, nếu không thì ngoài đám người của Thư Nhã Phù, trong mắt người khác lão già vẫn là một Trình Mộng Nhi xinh đẹp lạnh lùng.

"A a! Nàng. . . . . . Nàng là. . . . . ." Cặp mắt một nam nhân trong đó chợt trừng lên, ngón tay chỉ vào Đại Mỹ Nữ xuất hiện trước mắt kêu lên.

"Ngươi biết nàng? Nàng là người nào?"

"Nàng. . . . . . Nàng là Trình Mộng Nhi!" Nam nhân kia hiển nhiên nhận ra thân phận của Đại Mỹ Nữ xuất hiện trước mắt, hoàn toàn là một bộ dáng khó tin.

Bọn họ là thế hẹ trẻ tuổi, nổi bật tại Huyền Nguyệt quốc, là thiên chi kiêu tử, nhưng mà đối với với nữ nhân tên Trình Mộng Nhi nổi tiếng này, phần lớn người trong cả nước ai cũng biết, hơn nữa lúc này, trong hoàn cảnh này, gặp Trình Mộng Nhi càng làm cho bọn họ khiếp sợ.

Mặc dù trước đây đã từng nghe nói Trình Mộng Nhi đã xuất hiện ở vùng lân cận của vùng núi Thiên Kỳ này, nhưng dù sao chỉ là dưới chân núi, chân núi và đỉnh Thiên Kỳ rất xa, đường đi cũng khác nhau một trời một vực, từ tiến vào dãy núi Thiên Kỳ, có thể phải đối mặt tất cả đều các chuyện nguy hiểm mà không biết trước được.

Nếu như nói Trình Mộng Nhi xuất hiện ở chân núi, bọn họ chẳng qua là cảm thấy có chút ngạc nhiên, còn bây gờ nàng lại xuất hiện ở đây, ngay tại trong dãy Thiên Kỳ, nơi nguy hiểm trùng trùng, kia đối với bọn họ mà nói, cảm giác trước đó và bây giờ như trên trời và dưới biển, cách nhau rất xa.

"Ai, các ngươi nhanh đem những thứ trên đất này dọn dẹp một chút, nếu không lát nữa sẽ có nhiều mãnh thú ngửi được mùi máu tươi sẽ đuổi tới đấy!"

Trình Mộng Nhi dịu dàng cười một tiếng, hoàn toàn cho thấy mình là một nữ thần tràn đầy sức quyến rũ, trong cao quý mang theo chút lãnh diễm cùng xa cách, trong dịu dàng mang theo chút gì đó là ngạo nghễ.

"Cô nương, chính nàng cũng mau mau rời đi đi, nơi này không phải là nơi một người như nàng nương có thể đến, nếu lại gặp phải mấy con mãnh thú nữa, e là mấy người chúng tôi cũng không thể bảo vệ được nàng!"

Lãnh Minh Thành xoay người thấy Trình Mộng Nhi, có chút nhíu nhíu mày, hắn không biết mới vừa đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra với ba con mãnh thú kia, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện đấy có quan hệ với nữ nhân xinh đẹp yếu đuối trước mặt này.

Mà thoạt nhìn hình như chỉ có một mình Trình Mộng Nhi ở đây, mặc kệ như thế nào, hắn thật sự không muốn cho đội ngũ của mình gia tăng them gánh nặng, còn là nữ nhân yếu đuối một tay trói gà không chặt, hiện tại trên người mỗi người bọn họ đều bị trọng thương, muốn mang theo nàng rời đi, chỉ sợ là hữu tâm vô lực.

"Hì hì. . . . . . Ha ha, Mộng Nhi tiểu thư, sức quyến rũ của ngươi không phỉa không cái gì không làm được hay sao?!"

Thư Vũ Trạch ở bên kia nhìn lão già biểu diễn không nhịn được bật cười một tiếng, mà một tiếng cũng tự nhiên đưa tới lực chú ý của sáu người khác, nhưng sắc mặt của Lãnh Minh Thành và Hồng Lệ có chút không tốt nhìn bọn họ.

Lãnh Minh Thành cùng Hồng Lệ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được trong đáy mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Mới vừa rồi chỉ là một Trình Mộng Nhi đột nhiên xuất hiện, đến phụ cận bọn hắn cũng không có nhận thấy được, mà bây giờ xuất hiện mấy người, cũng là người đi cùng với Trình Mộng Nhi, chứng tỏ bọn người kia đã sớm xuất hiện bên cạnh bọn hắn rồi, nhưng bọn hắn lại không phát hiện ra, hoàn toàn không co chút cảm giác gì.

Sau khi Trình Mộng Nhi xuất hiện, bọn họ đã đề cao cảnh giác thêm mấy phần, nhưng lại không có phát hiện mấy người tồn tại.

"Ai nha, thật đáng yêu!" Lâm Tuyết Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng.

Mấy người Thư Nhã Phù đi ra, Lâm Tuyết Nhi nhỏ tuổi nhất liếc mắt liền thấy được Thư Vũ Trạch, một tuấn nam nho nhỏ, còn có một con chồn tuyết nhỏ đáng yêu đang nằm trên vai của cậu, nhất thời hai mắt chợt sáng lên.

Mà sắc mặt của Lãnh Minh Thành lại rất căng thẳng nhìn hai nữ nhân, một đứa bé, một người đàn ông, mà hai nữ nhân thấy thế nào cũng không giống là người biết võ công, mà đứa bé trai tuấn tú cùng con chồn tuyết nho nhỏ kia cũng không có gì đáng bạn tâm lắm, lực chiến đấu duy nhất chỉ có thể dựa vào nam nhân còn lại.

Hơn nữa từ phương hướng bọn họ đi tới, chính là từ bên trong đi ra. . . . . .

Cho dù bộ dáng của đoàn người này không có chút gì đáng chú ý hay tỏ ra lợi hai, nhưng là nhìn người không thể xem bề ngoài, Lãnh Minh Thành vẫn còn cảnh giác mà ngay lúc bọn người Thư Nhã Phù xuất hiện, mà đáy mắt cũng càng đề cao cảnh giác hơn, mà người cũng có suy nghĩ như thế còn có Hồng Lệ.

"Chúng ta không có ác ý, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ thôi, về phần những thứ khác các ngươi không cần lo lắng! Nếu như chúng ta muốn làm gì các người, thì ngay lúc vừa rồi ở bên cạnh chúng tôi đã động thủ rồi!"

Thư Nhã Phù nhìn nhìn thần sắc của sáu người bọn họ, thu vào trong đáy mắt, trong bụng sáng tỏ, khẽ mỉm cười, trực tiếp mở miệng nói.

Dù sao quả thật chỉ là bọn họ không cẩn thận đụng phải mà thôi, cũng không có quan hệ gì, bọn họ cũng không có tính toán cứu trợ hoặc là đánh cướp cái gì.

Mấy người Thư Nhã Phù đi ra, Lâm Tuyết Nhi nhỏ tuổi nhất liếc mắt liền thấy được Thư Vũ Trạch, một tuấn nam nho nhỏ, còn có một con chồn tuyết nhỏ đáng yêu đang nằm trên vai của cậu, nhất thời hai mắt chợt sáng lên.

Mà sắc mặt của Lãnh Minh Thành lại rất căng thẳng nhìn hai nữ nhân, một đứa bé, một người đàn ông, mà hai nữ nhân thấy thế nào cũng không giống là người biết võ công, mà đứa bé trai tuấn tú cùng con chồn tuyết nho nhỏ kia cũng không có gì đáng bạn tâm lắm, lực chiến đấu duy nhất chỉ có thể dựa vào nam nhân còn lại.

Hơn nữa từ phương hướng bọn họ đi tới, chính là từ bên trong đi ra. . . . . .

Cho dù bộ dáng của đoàn người này không có chút gì đáng chú ý hay tỏ ra lợi hai, nhưng là nhìn người không thể xem bề ngoài, Lãnh Minh Thành vẫn còn cảnh giác mà ngay lúc bọn người Thư Nhã Phù xuất hiện, mà đáy mắt cũng càng đề cao cảnh giác hơn, mà người cũng có suy nghĩ như thế còn có Hồng Lệ.

"Chúng ta không có ác ý, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ thôi, về phần những thứ khác các ngươi không cần lo lắng! Nếu như chúng ta muốn làm gì các người, thì ngay lúc vừa rồi ở bên cạnh chúng tôi đã động thủ rồi!"

Thư Nhã Phù nhìn nhìn thần sắc của sáu người bọn họ, thu vào trong đáy mắt, trong bụng sáng tỏ, khẽ mỉm cười, trực tiếp mở miệng nói.

Dù sao quả thật chỉ là bọn họ không cẩn thận đụng phải mà thôi, cũng không có quan hệ gì, bọn họ cũng không có tính toán cứu trợ hoặc là đánh cướp cái gì.

Thật ra thì nói là sáu người thương lượng, nhưng thật ra là chỉ có hai người Lãnh Minh Thành và Hồng Lệ thảo luận rồi đưa ra quyết định, mà tự nhiên những người khác đối với quyết định của hai người cũng không có bất cứ dị nghị gì.

Nếu như nói là có minh tinh lớn, vậy nên đến những thành thị phồn hoa một chút mới phải, Thư Nhã Phù chưa từng nghe nói qua có một minh tinh chạy đến một nơi trong hoang sơ, tồi tàn để biểu diễn, cho dù có, đó cũng phải có cái gì đây, nơi này cũng không phải là thời đại của nàng trước đây!

"Oa, Trình Mộng Nhi, con đã nghe nói qua. Mẹ, chúng ta vào xem một chút, xem một chút Trình Mộng Nhi này đẹp bao nhiêu!" Đôi mắt Thư Vũ Trạch tràn đầy tò mò, dáng người nho nhỏ tay nắm lấy tay Nhã Phù, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn, không sợ chết liều mạng mà chui vào trong đám người.

Nhìn đám người đông đúc kia, liền hận không thể trực tiếp sử dụng khinh công đạp lên đầu họ bay vào xem!

"Trở lại, cùng một đám đại nam nhân thì chen cái gì mà chen, không sợ bị một tên tay chân thô lỗ háo sắc chiếm tiện nghi sao! Đợi, để cho bọn họ nhường đường cho chúng ta đi vào là được!" Động tác của Thư Nhã Phù thật nhanh, một tay bắt lấy Thư Vũ Trạch chạy ra ngoài kéo trở lại, gương mặt biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Những lúc như thế này thì không nên cậy mạnh, muốn dùng thì nên dùng. . . . . . đầu óc!

Lê Hi vẫn còn nghi hoặc không biết Thư Nhã Phù đã chuẩn bị biện pháp gì, nhóm người nam nhân trước mắt này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể khuyên bọn họ đi nơi khác, bây giờ bọn họ đang hận không thể có được sức mạnh lớn hơn để xông vào, càng đừng bàn về chuyện sẽ nhường đường để người khác đi vào!

"Hắc hắc!" Thư Nhã Phù mặt ranh mãnh, cười xấu xa, chợt thay bằng gương mặt khiếp sợ hô to một tiếng,

"A a a a a a a a a a! Mộng Nhi! Trình Mộng Nhi ở quán rượu đối diện, cái này mới là thật!"

"Bá ——!"

Động tác mau lẹ như có chuẩn bị trước, sau khi Thư Nhã Phù kích động hô to một tiếng bén nhọn, kết quả cuối cùng chính là trừ mấy người ở vòn ngoài, tất cả những người còn lại đều chạy đến quán rượu đối diện, chen chúc nhau, tất nhiên là chỗ trước mặt lúc nãy rất đông người, thì bây giờ lại trống không!

Phủi phủi bụi bám trên người, Thư Vũ Trạch nhìn Thư Nhã Phù với ánh mắt sung bái, còn có mặt Lê Hi sững sờ không chút biểu cảm nào, đắc chí vô cùng nhướng mày lên đi tới trước đi!

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, vẻ mặt của Thư Nhã Phù vồn đang vô cùng đắc chí, tnhưng ngay sau đó trên mặt lại biểu hiện giống như không cẩn thận nuốt phải con ruồi vậy, trừng lớn cặp mắt giống như nhìn thấy quỷ ở phía trước, cả người lập tức lâm vào trạng thái cứng ngắc, khóe miệng xuất hiện hiện tượng co quắp, hơn nữa nhìn hình như bắt đầu có xu thế không ngừng gia tăng!

"Mẹ, sao tự nhiên lại dừng lại?"

Thư Vũ Trạch theo sát sau lưng Thư Nhã Phù, không có chú ý liền đụng vào, không nghĩ tới Nhã Phù lại đột nhiên dừng lại, sờ sờ cái mũi bị đâm vào nên hơi đau, Thư Vũ Trạch từ sau lưng Nhã Phù chạy ra, chu môi hỏi.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

"Bảo bối, chúng ta nên quay về bên cạnh VƯơng gia thì tốt hơn, nơi này rất nguy hiểm!" Khóe miệng Thư Nhã Phù co giật hồi lâu, yên lặng cúi đầu nhìn con trai của mình, rất nghiêm túc nói.

"Tại sao, không phải chúng ta mới đến. . . . . . !"

Khuôn mặt Thư Vũ Trạch đầy nghi hoặc, bộ dạng mới vừa rồi của mẹ y như gặp quỷ, bây giờ lại muốn trốn chạy khỏi nơi này, thật sự làm cho người ta rất nghi hoặc.

Nhưng ngay khi cậu nhìn theo tầm mắt của mẹ mình, thì cái nghi hoặc vừa rồi cũng bay theo mây gió rồi!

Lời dạy của mẹ nên ngoan ngoãn nghe theo, mẹ nói nên trở về bên cạnh cha vương gia đại nhân đó thật sự là một lựa chọn vô cùng chính xác, hình tượng trước mắt này quả thật có chút làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, có chút kinh hãi!

Trong lòng Lê Hi cũng đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao sau hi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù đều biểu hiện giống như thấy quỷ, hận không thể ngay lập tức đào cái hang để trốn đi, hắn vẫn chưa nhìn ra được có vấn đề gì?

"Mẹ, chúng ta đi nhanh đi, nơi này quá nguy hiểm, chỗ của Tề vương gia an toàn hơn!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thư Vũ Trạch bình thường luôn luôn mỉm cười tao nhã lịch sự, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc, cực kỳ khẳng định, kiên quyết ủng hộ quyết định của mẹ mình!

"Tại sao? Chúng ta không phải mới đến nơi này sao? CÒn chưa tìm được Lão Cung Chủ, sao có thể bỏ đi như vậy được. . . . . ." Lê Hi vô cùng muốn biết, đến tột cùng là có cái gì làm cho hai mẹ con bọn họ muốn lập tức chạy trốn như vậy.

"Chi chi chi chi ——!"

Bạch Cầu cũng vô cùng nghi hoặc, tại sao biểu hiện Thư Nhã Phù giống như uốn phải nước rửa chân vậy?

Bạch Cầu giương mắt nhìn sang phía Trình Mộng Nhi, nhìn mấy lần, cuối cùng đặt mông ngồi ở trên bả vai Vũ Trạch, quay về phía Thư Nhã Phù ném tới một ánh mắt đầy khinh bỉ, trong ánh mắt bày tỏ ý hết sức rõ ràng của nó: không có ánh mắt, nữ nhân kia có chỗ nào đẹp mắt bằng chủ nhân của ta chứ!

Người giống như Nam Cung Thần, trong đáy lòng Bạch Cầu vĩnh viễn là duy nhất, không có người nào sánh bằng!

Chỉ thấy trong quán trà trước mặt, có một cô gái mặc quần dài màu phấn hồng, chân mày có nét dịu dàng lại mang theo vài phần anh khi, giơ lên tròng mắt câu hồn đoạt phách, cánh môi đỏ thắm mềm mại, hình như giờ nào khắc nào cũng mang theo tư vị dụ hoặc người khác!

Toàn thân đều tản ra khí chất mê người, một cô gái inh đẹp muôn phần, nhất cử nhất động của nàng hình như đều có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, giữa mi tâm có điểm chu sa hình tròn nhỏ vây quanh một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, đỏ tươi chói mắt, kinh động lòng người.

Cô gái trước mắt chính là Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc, làm mưa làm gió trong một năm qua!

Nữ nhân trong các nữ nhân, bất kỳ cô gái nào ở trước mặt nàng cũng sẽ có cảm giác tự ti mặc cảm, chỉ vì nàng nhất định sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý của mọi người, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng.

Một nữ nhân như vậy sẽ khiến các nữ nhân khác ghen tỵ và hâm mộ, nhưng đó nhất định không phải là Thư Nhã Phù, dù sao thì ngoại hình của nàng cũng rất khá, phong cách của hai người cũng hoàn toàn khác nhau, nàng hoàn toàn không phải là người có dáng vẻ mềm mại như thế, sao còn muốn trốn?

Chẳng lẽ hai người các nàng biết nhau?

Càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ, đôi mắt Lê Hi đầy nghi hoặc đảo quanh trên người Thư Nhã Phù rồi lại chuyển qua người Trình Mộng Nhi, giống như muốn từ trên mặt của hai người các nàng tìm ra chút manh mối nào đó!

Đám người vừa mới tản ra xung quanh cũng dời lực chú ý đến mấy người trước mặt, còn có tiếng thét chói tai mới vừa rồi của nữ nhân, nàng cũng đang ở trước mặt, như muốn mọi người đã nghe thật rõ ràng, tất nhiên trong đó cũng đã bao gồm Trình Mộng Nhi đang ngồi trong đại sảnh của quán trà.

Săc mặt Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch rất nặng nề, gang thẳng, một bộ hận không thể biến mất ngay lập tức, hai chân lập tức lui về phía sau, Thư Trạch Vũ tự động đưa tay kéo Lê Hi để che trước mặt, ý đồ muốn ngăn tầm mắt bắn về phía cậu.

Nàng không thấy ta, nàng hoàn toàn không thấy ta!

Ta cái gì cũng không có thấy, ta cái gì cũng không có thấy!

Nội tâm hai mẹ con Thư Nhã Phù đồng thời gầm thét các loại, tốc độ dưới chân càng tang nhanh, nhưng không phải tiến vào mà là lui ra ngoài từ trong đám người, nhưng mà nội tâm bọn họ kêu rên hoàn toàn không được trời cao rủ lòng thương xót. . . . . .

"Ồ! Bảo bối thân ái, tiểu bảo bối nhi, là các ngươi a! Thực sự muốn chết nhân gia rồi !"

Một tiếng nũng nịu mềm mại đáng yêu vang lên phá vỡ hy vọng cuối cùng của Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, một tiếng này đối với người khác nghe được giống như thiên âm ngâng vang, nhưng truyền đến trong tai hai người họ lại giống như âm thanh của Sứ Giả Câu Hồn tới từ địa ngục!

A a a a a!

Nàng có thể làm như không có nghe gì cả được không?

Nàng không nghe gì cả, không có nghe gì cả! Thật!die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on,.

"Bảo bối thân ái, các ngươi đang muốn đi đâu đây? Lâu như vậy không có gặp các người, sao các ngươi vừa nhìn thấy người ta lại có thể bỏ chạy như thế! Người ta nhớ các ngươi, nhớ đến ngày không ăn, đêm không say giấc, ngươi xem một chút ngươi xem một chút, thân thể người ta cũng bởi vì nhớ các ngươi gầy đi một vòng lớn rồi, hơn nữa, người ta còn nghe nói ngươi bị một dã nam nhân câu đi, a a. . . . . . Trái tim nhỏ của người ta. . . . . .!"

Âm thanh ác ma không ngừng vang lên, vẫn còn lay động đang bên tai thướt tha muôn màu, một chuỗi "Người ta" liên tục làm cho người nghe nổi da gà, giờ phút này nghe càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng ghê tởm!

"Con trai, chúng ta vẫn nên mau mau trở về đi, ở đây hơi nhiều người!" Thư Nhã Phù quay đầu kéo tay con trai mình, xoay người bước chân càng lúc càng nhanh, hiện tại nàng chỉ muốn mau mau cách xa những sinh vật tuyệt thế này!

"Mẹ, con thấy không còn kịp rồi, hình như tiểu thư Trình Mộng Nhi. . . . . . Đến rồi!" Thư Vũ Trạch chép miệng, cặp mắt rất vô tội nhìn mẹ mình.

Lời Thư Vũ Trạch mới vừa nói xong, Thư Nhã Phù liền cảm nhận được sau lưng mình bị người nào đó nhào tới ôm lấy, bộ dáng kia giống như có một con Đại Cẩu cọ cọ ở phía sau!

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là, nếu quả thật sự đó chỉ là một con Đại Cẩu thì không có gì để nó nữa! Nhưng phía sau là một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, yêu mị trăm phần, hay đến tột cùng là cái gì, nàng không thấy gì cả!

"Bảo bối thân ái, bảo bối nho nhỏ, các ngươi thật là quá đáng ghét, cư nhiên thấy người ta lại có thể bỏ chạy, thật là. . . . . thật là quá đáng! May mà người ta vẫn luôn nhớ ngươi, đặc biệt ở chỗ này chờ ngươi tới đây!" Chỉ thấy giờ phút này cả người Trình Mộng Nhi cơ hồ cũng đã bám hết trên người của Thư Nhã Phù, từ phía sau ôm cổ của Nhã Phù không chịu buông, thân thể còn mang theo nũng nịu, giãy dụa.

"Xèo xèo xèo ——!"

Bạch Cầu mở to cặp mắt nhìn chằm chằm, từ trên vai Thư Vũ trạch lại nhảy lên đầu của cậu!

Nữ nhân này là yêu thích Thư Nhã Phù sao? Chẳng lẽ nữ nhân này muốn cùng Thư Nhã Phù diễm ra một cuộc tình giữa nữ nhân và nữ nhân!

Oh oh oh oh thật tốt quá!

Lông mao của Bạch Cầu Bạch Cầu cùng với cái đuôi to theo tâm tình vui vẻ mà dựng lên, đứng trên vai Thư Trạch Vũ, dùng hành động để ủng hộ Trình Mộng Nhi!

Giơ tay! Giơ chân! Quơ quơ múa múa!diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.

Trình Mộng Nhi, nàng cố gắng lên! Đem Thư Nhã Phù quyến rũ đi, như vậy chì chủ nhân thân ái sẽ chân chính thuộc về một mình Bạch Cầu ta rồi, mặc dù nó vô cùng không hiểu tại sao chủ nhân Anh Minh Thần Võ, sắc sảo xinh đẹp giống như thiên thần lại coi trọng một cái nha đầu xấu xí như Thư Nhã Phù vậy, nhưng mà nó sẽ cố gắng đem Thư Nhã Phù bán đi!

Đem Thư Nhã Phù giao cho Trình Mộng Nhi này, bắt đầu từ bây giờ việc này sẽ là sứ mạng của nó! Vì tương lai hạnh phúc mỹ mãn của chủ nhân vĩ đại, cũng vì nó, Bạch Cầu quyết định bất chấp tất cả vì tình yêu! Ồ! Trình Mộng Nhi, hãy ra sức đi! Bạch Cầu ta đây kiên quyết đứng về phía ngươi đấy!

"Bây giờ là tình huống gì vậy? Các người đều biết Trình Mộng Nhi sao? Ta nói này Vũ Trạch, xem ra giống như các ngươi không muốn gặp lại Trình Mộng Nhi?"

Lê Hi có chút không hiểu, không hiểu tại sao khi thấy Trình Mộng Nhi, hai mẹ con Thư Nhã Phù giống như nhìn thấy quỷ, hơn nữa hoàn toàn như muốn chạy trốn, mà trên thực tế họ cũng đã quay người bỏ chạy rồi!

Nhưng lúc trước khi y nói đến Trình Mộng Nhi, hai người các dường như không biết chút gì vè người này, hình như là lần đầu tiên nghe được cái tên này, chớ nói chi là người quen biết!

Trình Mộng Nhi này là người tình trong mộng của hang nghìn hàng vạn người! Sao hai người họ biết được chứ?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hình như còn vô cùng sợ Trình Mộng Nhi này nữa, nếu không thì khi vừa nhìn thấy Trình Mộng Nhi sẽ không lập tức xoay người chạy trốn như vậy được?

Hiện tại Lê Hi vô cùng hiếu kỳ! Hơn nữa lời nói của Trình Mộng Nhi làm cho y vô cùng muốn biết quan hệ các nàng là như thế nào, luôn luôn không cho mọi người chút sắc mặt nào, nay Trình Mộng Nhi tự nhiên đến bên cạnh, thân mật với Thư Nhã Phù như vậy, nhất định trong đó có gì đó mập mờ!!

Không phải là. . . . . .

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Lê Hi lặng lẽ chảy xuống! Nhìn nhìn hai nữ nhân đang ôm nhau kia, hơn nữa một người trong đó còn có bộ mặt ai oán, thật sự là làm cho y không thể không suy nghĩ nhiều được!

Thư Nhã Phù im lặng, bất đắc dĩ nhìn vòng người vây chung quanh bọn họ được một vòng lại một, những người vừa rồi bị lừa gạt chạy đi mất, bây giờ từng người một đã chạy trở lại xem nữ thần trong lòng mình!

Ai ngờ khi trở về lại thấy một màn như thế kia chứ, người tình trong mộng của mình giống như gấu koala bắm trên người của một nữ nhân khác, bộ dáng kia so với lúc bình thường nhìn cực kỳ khác biệt!

"Trời ạ! Nữ thần của ta, chẳng lẽ nàng thích nữ nhân sao?" Sau đó như nghe thấy tiếng con tim thủy tinh tan nát của thiếu niên nho nhỏ.

"Không cần, nữ thần nên cao cao tại thượng, tại sao cho ta thấy một màn như vậy!" Đây là tình huống không muốn tiếp nhận thực tế!

"Trời ạ, Mộng Nhi quả nhiên cùng người khác bất đồng!" Đây là Trình Mộng Nhi thiếu não!

. . . . . .

Nhìn người chung quanh càng ngày càng nhiều, còn có âm thanh càng nghe càng huyên náo âm trầm do có nhiều người chen chúc đến xem.

Nơi đây không nên ở lâu, hay là họ muốn mau mau chạy khỏi nơi này mới được!

"Biểu tỷ, không nghĩ tới ngươi lại có thể ở chỗ này! Chúng ta đi về trước rồi ngồi xuống nói chuyện thật tốt, như vậy đi!" Nét mặt Thư Nhã Phù lập tức chuyển, cảm động xoay người kéo tay Trình Mộng Nhi rồi đi đến phía bên kia, đồng thời còn hồn nhiên nhìn mấy người chung quanh đang muốn khóc.

"Các vị đại ca, ta cùng với biểu tỷ của ta thất lạc nhiều năm, không nghĩ tới có thể được gặp lại nhau ở chỗ này, ta biết rõ các vị đại ca đều vô cùng yêu thích biểu tỷ ta, nhưng bây giờ có thể để cho tỷ muội chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh hàn huyên tâm tình riếng một lát được hay không vậy?!"

. . . . . .

Trong phòng của quán trọ.

Lúc này trong phòng chỉ có một hàng ba người Thư Nhã Phù cùng một con chồn, cái khác cũng chỉ có Trình Mộng Nhi liều mạng bám theo mà thôi!

Hai bên cái bàn, gương mặt Thư Nhã Phù nghiêm túc nhìn nữ nhân đối diện õng ẹo làm dáng, xinh đẹp lười biếng, sắc mặt lập tức cứng ngắt, khóe miệng co giật.

Cái bàn bên kia, nữ nhân được đặt tên là Trình Mộng Nhi, đang lười biếng kiều mỵ ngồi tê đít trên ghế, lúc này lại dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài để trước ngực, cặp mắt khẽ nheo lại, nói có bao nhiêu mê người là có bấy nhiêu mê người! Khóe môi nâng lên nụ cười mỉm, đầu ngón tay vẽ vẽ vẽ tràn đầy phong tình!

Ánh mắt của hai nữ nhân ở hai phía đối diện nhau đang giao đấu trên không trung, hình như Lê Hi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người đụng nhau toát ra tia lửa mãnh liệt!

"Ngại quá, hai vị có thể ngồi xuống được không, không biết vị Trình Mộng Nhi tiểu thư, quan hệ của ngươi cùng Thư tiểu thư là như thế nào?"

Lê Hi nhìn hai người từ lúc tiến vào trong gian phòng, vẫn duy trì tư thế như vậy, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ gì, hắn cũng không tin cái biểu tỷ muội có má gì đó mà Thư Nhã Phù đã nói trước đó, cái đó chỉ là thuần túy, là lừa người khác mà thôi.

"Xèo xèo —d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.—!"

Bạch Cầu ôm một miếng thịt ngồi trên mặt bàn, vô cùng tán đồng kêu một tiếng.

Hiện tại nó đã thấy rõ rồi, quan hệ của hai người kia không như tưởng tượng của nó, làm hại nó còn rất cao hứng, thì ra là mừng hụt rồi, tổn thất này cũng lớn, Trình Mộng Nhi rất rất không đáng tin, sao không đem Thư Nhã Phù bắt lại, làm hại nó lại cùng với Thư Nhã Phù trở thành tình địch nữa rồi!

"Khụ khụ! Lê Hi, thật ra thì vị Trình tiểu thư này ngươi cũng biết!" Khuôn mặt tươi cười của Thư Vũ Trạch lúc này so với bình thường có vài phần gượng gạo.

"Ta cũng biết?" Lê Hi tò mò nhìn nhìn Trình Mộng Nhi, đem nữ nhân câu hồn đoạt phách trước mắt dò xét trên dưới toàn bộ cẩn thận, không nghĩ ra được là đã gặp nữ nhân này ở nơi nào, hắn tự hỏi mình đối với nữ nhân vẫn luôn cực kỳ có ấn tượng, nhất là giống như đại mỹ nhân như Trình Mộng Nhi thì càng không thể quên!

Nhưng rõ ràng y nhớ là chỉ có những tình báo về Trình Mộng Nhi thôi mà, cũng không có quan tâm gì nhiều, còn về những phương diện khác, thật sự là y không nghĩ ra đã từng gặp nàng ta lúc nào.

Thư Nhã Phù vẫn luôn trầm mặ,c không nhịn được mở miệng: "Lão già, ngươi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hả? Không có việc gì biến thành cái bộ dáng này làm cái gì?"

A a a a a!

Trình Mộng Nhi thiên kiều bá mị trước mặt, là nữ thần trong mộng của hang ngàn hang vạn nam tử, nha. . . nha. . . cư nhiên chính là sự phụ vô lương của nàng!

Cái người trước mắt này không chỉ là một đại nam nhân thứ thiệt, hơn nữa còn là một lão già đã năm sáu chục tuổi rồi chứ còn trẻ trung gì, cố tình dùng khuôn cùng mặt dáng dấp yêu nghiệt, là một thần y thích nghiên cứu các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái, hiện tại hắn lại còn thích giả làm nữ nhân nữa hay sao?

Nàng vô cùng muốn biết, cuối cùng có phải sư phụ nàng đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hay không, nếu không làm sao sẽ xuất hiện một yêu vật trước mắt như vậy chứ?!

Lão già? di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.!

Lê Hi kinh hãi, lời nói của Thư Nhã Phù thành công làm Lê Hi ngay lập tức hóa đá!

Trong đầu của hắn không ngừng quay về ba chữ: lão già (trong tiếng trung là vậy nè : 老头子.)

Y đi theo hai mẹ con Thư Nhã Phù tới đây, vô cùng rõ rang lão gia trong miệng hai người đang nói là nhân vật nào, nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày người trong lời nói đó Trình Mộng Nhi của Huyền Nguyệt quốc có liên hệ với nhau.

Lão già = sư phụ Thư Nhã Phù = biến tướng sư phụ cùng sư tổ của Thư Vũ Trạch = Lão Minh Chủ U Minh cung = Trình Mộng nhi!

Lê Hi cảm giác hình như có đồ vật gì đó bể nát trong nội tâm, một loại kích thích như vậy, hơn nữa Trình Mộng Nhi trước mặt còn quăng ra một ánh nhìn thiên kiều bá mị về phía y, nghĩ tới nữ nhân này thật ra là một ông già năm sáu chục tuổi, nhưng thật ra là một đại nam nhân già rồi còn chưa chết, các loại sung bái kình trọng của y dành cho Lão cung chủ, tất cả đều bể nát trong nháy mắt cả rồi!

"Thiệt là, bảo bối thân ái, chỉ là một năm gần đây người ta cảm thấy có chút nhàm chán mới vui đùa một chút, ngươi làm gì bày ra vẻ mặt không quen không biết vi sư như thế chứ, người ta bị tổn thương rồi, rất đau rất đau!" Giọng nói của nữ nhân vẫn kiều mị đáng yêu như trước, Trình Mộng Nhi, không, phải nói sư phụ thần y của Thư Nhã Phù giống như hờ hững cười một tiếng, mở miệng nói.

Thư Nhã Phù mặt không chút thay đổi: "Tiếng người nói!"

"Hì hì!"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Thư Vũ Trạch nhìn bộ dạng của mẹ mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, mà Lê Hi đang đứng một bên. . . . . . Vẫn hóa đá rồi bể tan tành như cũ!

"Đây chẳng qua mới là giải trí của vi sư mà thôi, Tiểu Phù nhi, có cái gì mà ngươi lại ngạc nhiên như thế?!"

Sư phụ, lão nhân gia xoay người đưa tay kéo lấy Thư Vũ Trạch ở một bên vào trong ngực, Thư Vũ Trạch mặc dù sớm có dự cảm, chuẩn bị dùng khinh công chạy trốn, đáng tiếc khinh công của hắn đều là người ta dạy, so ra còn kém xa người xảo trá nào đó.

"Ai u, Tiểu Trạch Trạch thân ái, thấy sư tổ sao ngươi không chào hỏi một tiếng, hay là ngươi học cái xấu của mẹ mình rồi?!"

Lúc này giọng nói của Trình Mộng Nhi đã biến thành giọng nói của nam tử trẻ tuổi, cũng chính là giọng nam đám người Lê Hi cùng Thư Nhã Phù vô cùng quen thuộc, chẳng qua là khi giọng nói như vậy mà lại thốt ra từ Trình Mộng Nhi, một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp truyền đến, mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác cùng thính giác, Lê Hi mới vừa trở lại bình thường được một chút lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ cứng ngắc!

"Lão già buông tay ra! Trên người ngươi đạm mùi phấn son, thật là khó ngửi muốn chết!" Khuôn mặt Thư Vũ Trạch ghét bỏ, ra sức giãy giụa, chỉ tiếc người là dao thớt ta là cá thịt, dưới cường quyền cuối cùng cậu chỉ có thể thỏa hiệp!

Khuôn mặt Thư Nhã Phù không chút biểu cảm, nhìn sư phụ chằm chằm trước mắt của mình: "Thiên Diệp Thảo, tử hồng tố, Bách Quả lữ, khi khuých. . . . . ."

Tay Thần y đang giày xéo Thư Vũ Trạch cuối cùng cứng ngắc rồi ngừng lại, lúc mặt Thư Nhã Phù không chút thay đổi đọc lên một chuỗi tên thuốc trân quý mà hắn xem như bảo bối, hắn thật không dám chơi!

Tình tính của đồ đệ này hắn hiểu rõ, vô cùng hiểu rõ, nếu như tiếp tục chơi nữa, chỉ sợ tất cả các loại thuốc trân quý bảo bối của hắn sẽ bị nàng vớ vét hết toàn bộ, ô ô, đồ đệ nhà người ta đều là một mực cung kính với sư phụ, sư phụ nói một đồ đệ không dám nói hai, nhưng đến nhà bọn họ lại thay đổi, ngược lại hoàn toàn!

Thật ra thì hắn cũng không thể tưởng tượng được, nếu như giống như những người khác, hắn còn có thể nhận lấy tên đồ đệ này không? Còn có sư phụ nhà ai có nhiều tính tình ly kỳ cổ quái háo sắc như vậy, một đoạn thời gian lại muốn gây ra một chút chuyện ly kỳ cổ quái, hiện tại chuyện làm một nữ nhân xinh đẹp cũng làm được.

"Nói đi, đặc biệt kêu ta tới đây đến tột cùng là vì chuyện gì? Đừng tìm ta đến rồi nói nhớ ta, nếu như không nói chuyện đứng đắn, vậy ta sẽ lập tức đi dạo sơn cốc của ngươi một vòng rồi sau đó chạy lấy người!"

Thư Nhã Phù bắt chéo hai chân, đổi tư thế lười biếng, khoan thai bưng lên ly trà trước mặt con trai bảo bối, thong thả ung dung uống một hớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui