Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

"Vương phủ nếu như ngay cả chút chuyện như thế cũng không biết, vậy thì quá kém cỏi rồi! Huống chi muội muội tính toán đi nói gì cùng người của Tề Vương phủ, nói ta mang theo Tiểu Trạch trở lại, hay là nói ta tuổi không còn nhỏ, khiến Tề vương nhanh chóng đến lấy ta, hoặc là, ngươi tính toán khiến Tề vương sớm mang thư từ hôn tới?"

Lời nói của Thư Hương Di vừa nói xong, người xung quanh cũng nhất thời trầm mặc, sắc mặt khác nhau nhìn về hướng Thư Nhã Phù, trước đây chỉ cần vừa nhắc tới chuyện hôn ước, Thư Nhã Phù luôn phản ứng rất kịch liệt, chỉ là không ngờ giờ phút này vẻ mặt Nhã Phù lạnh nhạt mỉm cười, không có bất kỳ dáng vẻ kích động nào, nghe lời nói của Thư Hương Di, đuôi lông mày hơi nhíu lại, mắt lạnh nhìn về phía vẻ mặt ân cần của Thư Hương Di, dịu dàng nhỏ nhẹ mở miệng nói.

Âm thanh êm dịu dễ nghe, sắc mặt lạnh nhạt mỉm cười, chỉ ánh mắt cười lạnh, cũng khiến Thư Hương Di có một trận lo lắng, mà lời nói bén nhọn càng làm cho nàng trong lúc nhất thời sững sờ, không biết phải trả lời thế nào, Thư Hương Di thế nào cũng không nghĩ tới, nàng ta lại có thể biết còn không chút kiêng kỵ mà nói ra như vậy, để cho nàng căn bản không biết phải trả lời thế nào!

"Nhã Phù, muội muội ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi, tuổi của ngươi đã nên sớm kết hôn rồi, chỉ là hôm nay chúng ta không biết thái độ của Tề vương, mà chuyện của ngươi sợ là cũng giấu diếm không nổi, ngươi cũng đừng lo lắng như vậy!" Nhị phu nhân mở miệng hòa hoãn cục diện bế tắc, trên mặt hiền lành nhu hòa, sau đó liếc nhìn nữ nhi đang sững sờ, giọng nói mang theo trách cứ, "Hương Di ngươi cũng thật là, tỷ tỷ của ngươi mới trở về, những chuyện này sau này hãy nói!"

Thư Vũ Trạch ngồi ở giữa Nhã Phù cùng Hầu Gia, cúi đầu vẫn đang ăn cơm, đáy lòng dựng lên một ngón tay cái tán dương mẫu thân của mình.

Mẫu thân người quả nhiên ngoan độc, nói thẳng ra, khiến nữ nhân kia không nói được gì! Chỉ là…

Con ngươi màu hổ phách thoáng qua một tia sáng cùng ranh mãnh, bên khóe miệng đỏ thắm lộ ra mỉm cười: Tề vương, vị hôn phu quyết định lúc nhỏ của mẫu thân, hắn thật là có chút tò mò, Tề vương này là hạng người gì?

Màn đêm buông xuống, Thư Nhã Phù tắm rửa xong, vào phòng, không nhìn thấy con trai của mình, đuôi lông mày cợt nhã, biết nhi tử lại len lén chạy ra ngoài, hơn nữa nhất định là đi bằng đường bức tường hôm nay hắn nhìn chằm chằm thật lâu, mà đối với chuyện của con, nàng luôn luôn tương đối để mặc, lúc trước chuyện hắn chạy đi cũng không phải là chưa từng có, lúc mới bắt đầu có lo lắng, đến bây giờ nàng cũng đã dần dần sáng tỏ.

Tùy ý khoác vào người y phục đơn bạc, xõa tóc dài nằm trên giường êm, cầm lên một quyển sách, chờ xem tiểu tử kia lúc nào thì trở về.

Gió đêm từ từ thổi, gió lạnh tối nay rất ôn hòa, chỉ là không có nhiệt độ như giữa ban ngày, nhưng nhiều hơn một phần trong trẻo cùng thoải mái.

Tề Vương phủ, cửa chính đóng chặt.

Trong đình viện đủ loại hoa đào, giờ phút này đang nở rực rỡ, cánh hoa màu hồng nhạt rụng lả tả, mưa hoa theo gió nhẹ nhàng tung bay, xoay tròn bay xuống, vô cùng xinh đẹp, cảnh vật rực rỡ, lại không vượt qua được phong vận nam tử dưới cây kia.

Da thịt như bạch ngọc, khiến cho cánh môi mềm mại như hoa đào càng thêm xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách mang theo cô đơn cùng tang thương, những cánh hoa rực rỡ in sâu vào trong đôi mắt đó, mà những cánh hoa bay khắp trời lại cố tình hạ xuống trên mái tóc đen nhánh, cánh hoa mềm mại này hình như bị nam tử đồng hóa, dịu dàng hóa thành bén nhọn, mà xiêm y màu trắng hình như càng khiến hắn thêm chói mắt.

Giữa lông mày nam tử điểm một nốt chu sa, kiều diễm ướt át, linh động bốn phía như lửa, mang theo lạnh lùng cùng cao ngạo.

Điểm nhẹ một nốt chu sa, lại không che giấu đi dung mạo mạnh mẽ, cao ngạo kiên nghị của nam tử, không giống như nốt chu sa mềm mại của cô gái, càng nhiều thêm một phần tà mị của nam tử.

Chỉ là ngay cả có dung mạo độc nhất vô nhị, nghiêng nước nghiêng thành cùng khí chất kinh tài tuyệt diễm kia, cũng chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn cao quý.

Phía sau nam tử, Băng Đồng vừa chạy tới, vẻ mặt luôn luôn lạnh lẽo không chút thay đổi, giờ phút này nhìn nam tử ngồi trên xe lăn, cũng dâng lên một chút cung kính cùng sùng bái.

"Vương Gia, vừa nhận được tin tức, Đại tiểu thư Hầu phủ Thư Nhã Phù đã trở về phủ!" Băng Đồng tiến lên bẩm báo, ngôn ngữ lành lạnh, mang theo tôn kính.

Nam tử không thể đi được ngồi trên xe lăn, chính là Tề vương Thập điện hạ Nam Cung Thần thuở nhỏ có hôn ước cùng Thư Nhã Phù, Nam Cung Thần không thể đi được, không thích nơi đông người, cho nên phần lớn mọi người chưa từng thấy qua Tề vương trông như thế nào, tính cách như thế nào, chỉ biết được Thập điện hạ trong truyền thuyết kinh tài tuyệt diễm.

Con ngươi màu hổ phách vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn mưa hoa lả tả rơi xuống, vẻ mặt cũng nhiều hơn một phần bén nhọn:"Thư Nhã Phù, bảy năm trước chưa cưới đã sinh con, biến mất bảy năm! Tiểu thư ngu dại trong truyền thuyết, ha ha, hình như có chút ý tứ!"

Âm thanh mang theo chút khàn khàn, nhưng lại không ảnh hưởng lời nói của hắn, ngược lại giờ phút này nghe càng hấp dẫn mị hoặc.

"Vương Gia, Thư Nhã Phù này cùng điện hạ ngài có hôn ước, trước đây hoàng thượng vẫn muốn ngài lập gia đình, ngài đều dùng Thư Nhã Phù làm bia đỡ đạn, chỉ là hiện tại nàng trở lại, sợ rằng hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, coi như không cưới Thư Nhã Phù, chỉ sợ cũng gấp gáp chọn phi cho ngài!"

Luôn luôn đi theo bên cạnh Nam Cung Thần, lúc trước Liễu Trì vẫn đứng ở chỗ không xa, lúc Băng Đồng tới cũng đi theo tiến đến, giờ phút này nghe tin tức vừa nhận được mới mở miệng nói.

"Ha ha, vậy thì như bọn họ mong muốn, cứ lập gia đình!" Vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là giờ phút này nghe nhiều hơn một phần ranh mãnh cùng tự tin đã tính trước.

Liễu Trì cùng Băng Đồng liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút không rõ Vương Gia nghĩ ra sao, Thư Nhã Phù này ngay từ bảy năm trước thân thể đã không trong sạch, sâu xa hơn thì vẫn luôn là người ngu dại, người như vậy căn bản không xứng với Vương Gia, coi như Vương Gia không thể đi được, nhưng trên thế gian có mấy người có thể so với Vương Gia.

Hôm nay Vương Gia lại tính toán chuẩn bị đón dâu, bọn họ ngược lại có chút nghi hoặc, Vương Gia nghĩ như thế nào?

Một góc tối trong Tề Vương phủ, giờ phút này hai bóng người áo đen lặng lẽ vào bên trong, trong đó một người nhìn hình như là một nam tử áo đen tuổi còn trẻ, mà một bóng người khác là thấp bé lùn tịt, nếu như người khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc vì sao có thể có đứa bé có lá gan đêm khuya xông vào Tề Vương phủ.

"Lê Hi, ngươi nói Tề vương rốt cuộc là người như thế nào!"

Vẻ mặt Thư Vũ Trạch biểu hiện rõ sự tò mò, mà tròng mắt màu hổ phách lại mang theo bén nhọn không thể bỏ qua, một điểm cũng không giống sự nhu thuận đáng yêu bình thường khi ở bên cạnh Thư Nhã Phù, bên khóe miệng vẫn mỉm cười ưu nhã như cũ, chỉ là cho người ta cảm giác không thể nói thành lời.

Lê Hi, cung phó U Minh cung, là người lãnh khốc, luôn luôn phụ trách xử lý công việc lớn nhỏ trên dưới U Minh cung, tên của hắn nếu như truyền trên giang hồ, nhất định sẽ làm cho người ta cảm thấy lo lắng, dù sao U Minh cung này chính là tà phái trong tà phái, tác phong quỷ dị, lãnh khốc vô tình, thần bí khác thường, ngay cung chủ U Minh cung tiếp theo trong truyền thuyết là người thần bí khó lường, nghe nói ngoài phó cung chủ Lê Hi, trong cung gặp qua cung chủ chỉ có mấy người.

"Tiểu Trạch Trạch, làm sao ngươi đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Tề vương này! Còn nhỏ tuổi cảm thấy hứng thú đối với đàn ông cũng không phải là chuyện gì tốt, mẫu thân ngươi nếu biết sẽ đánh mông ngươi đấy!" Lê Hi nhìn bé trai bên cạnh, tràn đầy trêu chọc mở miệng.

Nếu như người khác thấy bộ dáng này của Lê Hi, nhất định sẽ vô cùng giật mình, phó cung chủ U Minh cung lãnh khốc vô tình rõ ràng cũng có lúc hài hước.

"Mẫu thân của ta không nỡ đánh mông ta đâu, chỉ là Tề vương này tương lai có khả năng sẽ là phụ thân của ta, ta tự nhiên muốn tới tự mình khảo sát!" Thư Vũ Trạch đáng yêu hướng về phía Lê Hi liếc mắt một cái, con ngươi màu hổ phách lóe lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui