Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

"Rốt cuộc là ai đang cùng lão phu đối nghịch, đám rác rưởi các ngươi, một chút đầu mối cũng không tra được, lão phu nuôi một đống phế vật các ngươi có ích lợi gì!"

An Thừa Tướng những ngày gần đây, tính khí vô cùng nóng nảy cùng lo lắng, chỉ vì An gia trên dưới luôn xảy ra vấn đề, mà thỉnh thoảng xuất hiện tình huống người bên mình đột nhiên mất tích, nhưng đến tột cùng là air a tay đều muốn đối phó An gia của ông ta, những người kia mất tích thế nào, một chút đầu mối ông ta cũng không tra ra được.

Cho nên đoạn thời gian này tới nay, An Thừa Tướng cả người lúc nào cũng trong tình trạng nóng nảy, cho dù là thời điểm vào triều sớm, cũng không thấy có bất kỳ bình tĩnh nào.

Người hầu quỳ trên mặt đất, đầu của tất cả đều chạm vào trên đất, ai cũng không dám tùy tiện chống đối lại Thừa Tướng lúc này.

Bởi vì chuyện của An gia đột nhiên nảy sinh, long người của cả An gia trên dưới bây giờ rất hoảng sợ, nếu như tìm không ra người nào làm, sợ rằng đến cuối cùng sẽ kinh động đến hoàng thượng bên kia.

Dù sao An Thừa Tướng thế nào cũng là nguyên lão, An gia làm nhừ quyền quý trong thành Khai Dương, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể đưa tới sự chú ý của mọi người ở khắp nơi.

"Tất cả các ngươi đều đi xuống! Cha, ngài nói có phải hay không là người Thư gia an bài?"

An tĩnh ngồi ở một bên, gương mặt An Hoằng Văn âm trầm, giờ phút này đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Thừa Tướng, trầm giọng nói.

"Thư gia, cái lão gia hỏa Thư Diệu Kỳ này? Hẳn không phải, đoạn thì gian này chiến sự Tây Bắc đang căng thẳng, không chỉ có là ở trên quân lương có vấn đề, lại bị người man di Tây Bắc đánh liên tục tháo chạy, loại thời điểm này, Thư Diệu Kỳ không có cái ý định đụng tới chúng ta."

Gắt gao cau mày, An Thừa Tướng lắc đầu một cái rất khẳng định bác bỏ, hắn mặc dù cùng Thư gia vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, nhưng một khi có thể làm đến Thừa Tướng, lúc này năng lực phân biệt vẫn phải có, không thể nào là Thư Diệu Kỳ, người nọ cho dù là đối đầu một mất một còn, ông ta cũng đã biết mấy chục năm, rất rõ ràng lão ta là hạng người gì.

Một lòng vì triều đình, hơn nữa dướ sự suy nghĩ của lão, không thể nào dưới tình huống ở Tây Bắc chiến sự có vấn đề, còn tới đối phó mình.

Huống chi. . . . . . Nếu như Hầu phủ có thế lực loại này, để cho ông ta hoàn toàn không tìm được dấu vết nào, chỉ sợ ông ta cũng sớm đã đấu thua.

Như thế nào vẫn có thể nhiều năm như vậy ở trong triều đình, đối đầu với một số võ quan.

"Vậy còn có người nào còn có thể nhằm vào An gia chúng ta như vậy, hơn nữa còn làm thần không biết quỷ không hay, cha, hiện tại trong phủ đã mất tích bảy người rồi, tất cả mọi người đang suy đoán đến tột cùng những người này đi nơi nào, nếu như tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng sẽ phiền toái hơn!" An Hoằng Văn nhíu mày, trong long cũng có chút sốt ruột.

Mà Lâm Tuyết Vi giờ phút này một người quần áo màu phấn hồng ngồi ở bên cạnh An Hoằng Văn, mặt mày dịu dàng mềm mại, giờ phút này không còn là thiếu nữ chưa búi tóc nữa, trên đầu nàng đã chải lên búi tóc của thiếu phụ, bởi vì mấy ngày trước, nàng mới gả vào An gia làm An gia đại thiếu nãi nãi, An Hoằng Văn chính thất phu nhân.

"Phu quân cùng công công vẫn là đừng quá lo âu, công công ngài là trọng thần triều đình, trong phủ xảy ra chuyện như vậy, nếu như bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ phái người điều tra kỹ, cứ như vậy không phải tốt hơn."

Lâm Tuyết Vi nhẹ giọng mở miệng, dịu dàng nói ra đề nghị của mình.

Đối mặt với người con dâu Lâm Tuyết Vi này, An Thừa Tướng là cực kỳ hài lòng, dịu dàng kính cẩn nghe theo, mà quan trọng hơn là đại biểu sau lưng nàng chính là phủ Học Sĩ.

"Tuyết Vi, ngươi đừng nói lung ting, chuyện trong nhà đừng nói tùy tiện bẩm báo cho hoàng thượng, không giải thích được chúng ta ngay cả một chút đầu mối cũng không có, truyền đi chỉ khiến hoang mang thêm, An gia ta cũng ném không nổi mặt này." Sắc mặt An Hoằng Văn không tốt, nhưng đối mặt Lâm Tuyết Vi vẻ mặt cũng nhu hòa một chút, đáy mắt mang theo dịu dàng.

Để cho hắn tuyệt đối phiền lòng chính là, mình mới vừa đám cưới lại xảy ra chuyện như vậy, gần như đồng nghĩa với việc gây khó dễ cho hắn.

Nếu để cho hắn biết được là ai làm, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Bên kia, trong hoàng cung, một chuyện lớn làm cho cả hậu cung cũng hoảng loạn, tất cả cung nữ cùng bọn thái giám đang làm việc đều phải thận trọng, chỉ vì mấy ngày nay từ Bắc Việt truyền về tin tức, làm cho không khí cả hậu cung vô cùng nặng nề.

Tề vương Điện hạ ở Bắc Việt quốc tung tích không rõ, sống chết không biết!

Đây đối với Uyển Quý Phi mà nói, gần như chính là đả kích sấm sét giữa trời quang, vẫn không có sinh ra, Nam Cung Thần chỉ có một đứa con trai, nếu như lúc này Nam Cung Thần có chuyện gì xảy ra, như vậy người nào vì tôn tử Thư Vũ Trạch của bà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ai cũng tới củng cố địa vị trong hậu cung của bà.

Mà đáng hận hơn chính là, Thư Nhã Phù vẫn lấy lý do ngã bệnh vẫn không có tới gặp bà, Hầu phủ càng thêm bởi vì Tây Bắc chiến sự không thuận lợi mà bị dính líu.

Hôm nay. . . . . . Từ Bắc Việt quốc truyền về tin tức, con trai của nàng cũng là không rõ tung tích!

Đây gần như khiến Uyển Quý Phi được cưng chiều nhất hậu cung bắt đầu có chút hoảng loạn, mà Khương San San vừa vào cung được sủng ái, cùng với thái độ của hoàng thượng những ngày gần đây, bà ta cũng rõ ràng cảm thấy rõ sự khác biệt đi qua.

Bên trong Lăng Duyệt hiên, trên bộ mặt tuyệt mỹ của Uyển Quý Phi hiện đầy lo lắng.

"Nương nương, ngài vẫn là bớt buồn đi, tin tức kia cũng không chính xác lắm, Vương Gia có lẽ chỉ là tạm thời không có tin tức, tin tức kia từ Bắc Việt truyền tới trong cung trên đường sợ là cũng đi rất nhiều ngày, hiện tại không chừng Bắc Việt bên kia đã tìm được Vương Gia." Cận thân nha hoàn Điệp nhi cẩn thận hầu hạ ở bên người.

"Hoàng thượng thời gian này chắc đã sớm hạ triều đi!"

Uyển quý phi trầm mặc mím môi, sắc mặt mặc dù không dễ nhìn, nhưng nghe lời Điệp nhi nói cũng thoáng qua đã thả lỏng một chút, Đúng vậy a, có lẽ chỉ là tin tức tức thời mà thôi, hơn nữa còn không biết đến tột cùng thật hay là giả, cũng không trông thấy Hoàng thượng phái người đi tìm, tin tức này đoán chừng cũng không thấy liền chính xác là đúng.

Nghĩ tới hoàng thượng, đáy mắt Uyển Quý Phi vừa tối trầm xuống, có một chút nhàn nhạt mất mác.

Điệp nhi ngẩng đầu cẩn thận liếc mắt nhìn chủ tử của mình, mặt như gặp nạn, có chút do dự không biết có nên trả lời hay không.

Nhìn bộ dạng Điệp nhi, Uyển Quý Phi một cỗ tức giận dâng lên, chợt vỗ án: "Hoàng thượng lại đi Khương Thục Viện bên kia có phải hay không! Cái nữ nhân nịnh hót đó, rõ ràng là Bổn cung đưa nàng ta đên chỗ Vương Gia bên kia, hiện tại nàng cư nhiên theo người của An gia bò đến trên giường Hoàng thượng, sớm biết thế ban đầu Bổn cung nên để cho ả không biết xấu hổ này đi Hoán Y Cục làm nô tỳ giạt y phục cả đời đi."

"Nương nương, nương nương bớt giận, hoàng thượng sủng ái nhất vẫn là nương nương ngài a, cái Khương Thục Viện chỉ là được sủng ái một lúc, nàng ta mới vừa rồi được hoàng thượng nhận vào cung, hiện tại hoàng thượng cũng chỉ là hăng say sự tươi mới, chờ mấy ngày nữa sự mới mẻ đó không có nữa, hoàng thượng nhất định vẫn là nhớ tới nương nương đầu tiên."

Điệp nhi vội khuyên giải an ủi, mà cũng là tận trong đáy long nàng ta luôn luôn nghĩ, dù sao nương nương từ khi vào cung tới nay vẫn là được sủng ái nhất trong hậu cung, mặc dù có một chút người mới nhất thời được hoàng thượng để mắt, nhưng cũng không lâu dài sánh bằng chủ tử nhà mình.

Khẽ thở dài một hơi, Uyển Quý Phi lần nữa ngồi trở lại đến trên mặt ghế, sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhìn Điệp nhi bên cạnh mình, đưa tay nhè nhẹ vỗ về dung nhan của mình: "Điệp nhi, ngươi không phải hiểu, có một câu gọi là sắc suy mà yêu trì (nhan sắc kém đi thì tình yêu cũng nhạt dần), Bổn cung cũng đã có chút tuổi, mặc dù được cưng chiều thế nào, Bổn cung cũng đúng là đã già, không so được những người con gái lẳng lơ đó, không thể đem hoàng thượng hấp dẫn ở lại bên cạnh mình."

"Nương nương. . . . . ."

"Một khi có một ngày hoàng thượng trở về (ông Hoàng thượng quy tiên đó), như vậy trừ đi hoàng hậu ở ngoài, ngươi biết tất cả các Tần phi khác sẽ có kết quả như thế nào không?" Nặng nề mà thâm trầm, bàn tay Uyển Quý Phi từ từ giơ lên trước mặt hung hăng nắm lại, lời mặc dù là hỏi Điệp nhi, nhưng lại cũng không để ý tới nàng ta, vẫn như cũ tự nhiên nói xong, "Trừ đi hoàng hậu ở ngoài, tất cả mọi người vẫn sẽ phụng dưỡng hoàng thượng, biết như thế nào hầu hạ sao? Chết theo, đi đến một cái thế giới khác hầu hạ hoàng thượng! Coi như không cần chết theo, cũng nhất định là đi Thanh Nguyên tự xuống tóc làm ni cô, vì hoàng thượng trông coi lăng mộ!"

"Nương nương!" Thân ở trong hậu cung, những quy củ này thật ra thì Điệp nhi tự nhiên đều là biết được, mỗi một thời đại Quân Vương quy tiên, hậu cung cũng sẽ có một phen hỗn loạn.

"Cho nên, Bổn cung tuyệt đối sẽ không bó tay chờ chết như vậy, hoàng thượng đã có tuổi rồi, coi như Vương Gia không thể lên ngôi, nhưng Bổn cung cũng nhất định phải để Vũ Trạch leo lên đế vị."

"Điệp nhi, vì bản cung trang điểm, đi Chiêu Nhiên hiên!"

Chiêu Nhiên hiên, những ngày gần đây là chỗ ở của Khương Thục Viện đang được cưng chiều, mấy ngày nay người làm ở Chiêu Nhiên hiên đến đi bộ cũng nhanh như gió, bộ dáng kia hình như sợ người khác không biết bọn họ là người của Chiêu Nhiên hiên, mà Khương Thục Viện vào cung cũng lên giọng, cũng làm cho trong lòng rất nhiều Tần phi nhiều hơn một chút vướng mắc.

"Hoàng thượng, đây là nô tì hôm nay đặc biệt làm canh hạt sen ngân nhĩ, ngài tới thử xem có hợp không khẩu vị!" Khương San San hôm nay cực kỳ vui mừng, mềm mại mỉm cười nhìn hoàng thượng.

"Tốt tốt tốt, trẫm tới thử tay nghề của ái phi." Hoàng thượng Long Tâm cực kỳ vui mừng, mỉm cười dưới sự hầu hạ của Khương San San bưng canh lên uống.

"Hoàng thượng, vốn dĩ một ít chuyện đi qua nô tì không suy nghĩ nhiều, nhưng sau mấy ngày nay vào cung, nô tì suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy có một ít chuyện nên nói cho hoàng thượng, chỉ là kính xin hoàng thượng có thể miễn nô tì đắc tội, nô tì mới dám nói."

Đã sớm biết hôm nay hoàng thượng sẽ đến trong cung của mình, Khương San San cũng sớm đã trang điểm một phen, lộ ra dưới váy áo đỏ thắm, đem lấy da thịt trắng noãn của nàng ta tôn lên càng thêm kiều mỵ, sợi tóc càng thêm lưu lại vài nơi trên bả vai, hình như không có lúc nào là cũng tản ra sự quyến rũ xinh đẹp, giờ phút này cúi người hành lễ, thái độ mềm mại càng làm cho động lòng người.

"Ái phi có cái gì muốn nói thì nói, trẫm miễn tội của ngươi là được, xem xem cái bộ dáng này của ngươi, trẫm cũng đau lòng!"

Đã sớm biết hôm nay hoàng thượng sẽ đến trong cung của mình, Khương San San cũng sớm đã trang điểm một phen, lộ ra dưới váy áo đỏ thắm, đem lấy da thịt trắng noãn của nàng ta tôn lên càng thêm kiều mỵ, sợi tóc càng thêm lưu lại vài nơi trên bả vai, hình như không có lúc nào là cũng tản ra sự quyến rũ xinh đẹp, giờ phút này cúi người hành lễ, thái độ mềm mại càng làm cho động lòng người.

"Ái phi có cái gì muốn nói thì nói, trẫm miễn tội của ngươi là được, xem xem cái bộ dáng này của ngươi, trẫm cũng đau lòng!"

Khương San San bị kéo ngồi ở trên đùi của Hoàng thượng, trong hốc mắt nén lệ nước: "Nô tì tạ hoàng thượng ân điển!"

"Hoàng thượng, nô tì trước là theo ở bên cạnh Tam điện hạ, không danh không phận, ở Tề Vương phủ trong bởi vì nguyên nhân Tề vương phi, ban đầu nô tỳ bị Tề vương gia đuổi ra khỏi vương phủ, sau lại làm phiền Tam điện hạ thu nhận và giúp đỡ mới có cơ hội hầu hạ bên cạnh hoàng thượng!"

"Ừ, trẫm biết, những chuyện này trẫm cũng biết!" Hoàng thượng đưa tay ôm Khương San San lại cười nói.

"Hoàng thượng, nô tì muốn nói không chỉ là những thứ này, nô tì hôm nay muốn nói là. . . . . . Thật ra thì nô tì lúc đầu đi vào Tề Vương phủ đều là bởi vì Uyển Quý Phi, Uyển Quý Phi ra lệnh nô tì hãm hại vương phi, nói là cuối cùng sẽ nâng đỡ cận thân làm vương phi, lúc ấy ngại vì Uyển Quý Phi bức ép, cận thân mới bị buộc phải đồng ý, còn nói. . . . . ." Nói tới chỗ này, lời nói của Khương San San có chút do dự , thần sắc lóe lên, xuất hiện bộ mặt khó xử.

"Nói, Uyển Quý Phi còn nói cái gì?" Hoàng thượng giờ phút này sắc mặt âm trầm xuống, không nhìn ra đến tột cùng nghĩ gì, một thân uy thế làm cho người ta run rẩy.

Khương San San vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, nước mắt xẹt qua gương mặt, mím môi do dự mở miệng nói: "Uyển Quý Phi còn nói hoàng thượng ngài sẽ không còn sống lâu trên đời, nàng nhất định sẽ khiến Tề vương gia đi lên ngôi vị hoàng đế, cho nô tì làm hoàng hậu, hoàng thượng thứ tội, nô tì không nên đem những lời đại nghịch bất đạo này nói ra ngoài, kính xin hoàng thượng thứ tội!"

"Càn rỡ, thật có chuyện này? ! Thục Viện, ngươi nên rất rõ ràng, vu oan Quý Phi đắc tội cũng không nhỏ, ngươi có biết hay không ngươi hôm nay nói ra sẽ liên lụy là ai ?" Gương mặt Hoàng thượng âm trầm xuống, nhìn cô gái đang quỳ dập đầu trên mặt đất.

"Hoàng thượng, những lời đại nghịch bất đạo như thế, nô tì làm sao dám nói bậy, tự khi vào cung tới nay nô tì cũng một mực do dự!" Rưng rưng điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng thượng uy nghiêm, trong long Khương San San cũng rất khẩn trương, chỉ sợ sơ ý một chút bị hoàng thượng trách tội, gần vua như gần cọp a.

"Tiện nhân, ngươi cư nhiên ở trước mặt hoàng thượng nói bậy bạ, Bổn cung lúc nào thì nói qua những lời như vậy? !"

Giờ phút này, Uyển Quý Phi vừa vặn chạy tới, ở ngoài cửa bị Viên tổng quản ngăn, không cẩn thận liền nghe đến bên trong Khương San San nói, giận không thể cởi trực tiếp không để ý quy củ vọt vào, chỉ vào Khương San San đang quỳ trên mặt đất, tức giận mắng ra tiếng.

"Hoàng thượng, nô tì thật không có nói bậy!" Khương San San thân thể co rụt lại, bộ mặt uất ức chuyển đến nơi khác, tràn đầy nước mắt nhìn về phía Uyển Quý Phi.

"Hoàng thượng, nô tì là người như thế nào ngài còn không có hiểu biết sao, nô tì hầu hạ ngài qua nhiều năm như vậy, vẫn tận tâm tận lực chưa từng có hành động vượt quá nào! Hoàng thượng!" Uyển Quý Phi nhìn về phía Hoàng thượng đang trầm mặt, trên mặt réo rắt thảm thiết dịu dàng mở miệng, mà nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt chảy xuống, trên dung nhan tuyệt mĩ bỏ thêm vào một phần mềm mại. Không có ngẩng đầu nhìn, hoàng thượng lạnh lùng mở miệng: "Uyển Quý Phi, trẫm ở nơi này rất rõ rang, trong cung ngươi đều có lá gan không để ý quy củ xông tới như vậy, cái dáng vẻ kích động này của ngươi khiến trẫm thế nào tin tưởng ngươi?"

"Hoàng thượng!" Uyển Quý Phi khó có thể tin nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt.

Cái người đàn ông đã từng nói sẽ sủng ái nàng cả đời, mặc dù nàng luôn cho rằng đây chẳng qua là cảnh tượng huyền ảo.

Nếu như không phải là ở đây hỗ trợ lẫn nhau, nàng có thế nào lại được hắn ưu ái.

Mặc dù đáy lòng biết được. . . . . . Nhưng là đối mặt người đàn ông ở trước mắt dễ dàng như thế nói ra "Không tin", lại không ngừng được đáy lòng một trận thê lương cùng đau đớn.

"Quý Phi tỷ tỷ, nô tì dập đầu với ngài, kính xin ngài chớ lưu lại những ý muốn kia, chuyên tâm hầu hạ hoàng thượng mới phải, huống chi Tề vương gia hôm nay tung tích còn không rõ!" Khương San San lần nữa quỳ đến bên chân của Uyển Quý Phi, đôi tay nắm tay phải của nàng, vừa rơi lệ vừa dập đầu, mà sau đoi tay càng nắm Uyển Quý Phi không thả.

"Ngươi cút ngay, nhi tử Bổn cung căn bản là không có chuyện, ngươi tại sao ở trước mặt hoàng thượng bịa đặt, còn có Bổn cung lúc nào thì nói qua trước ngươi đã nói lời nói, ngươi tùy tiện vừa lên tiếng liền muốn vu oan Bổn cung, Khương San San ngươi thật là ác độc!" Uyển Quý Phi hoang mang chợt vung lên, tức giận hét lớn.

"A ——!"

Không nghĩ Uyển Quý Phi gạt tay, Khương San San đang quỳ gối cạnh chân nàng hẳn là cả người không có phòng bị, trực tiếp một đầu đụng phải trên mặt đất, kêu khẽ một tiếng liền ngất đi tại chỗ.

"Nương nương, nương nương! Hoàng thượng nương nương ngất rồi!"

Trong khoảng thời gian ngắn, rõ rang tất cả trong cung loạn thành một đoàn, mà hoàng thượng cũng là ở nơi này đang hỗn loạn làm gương mặt hoàn toàn âm hàn xuống tới, lạnh lùng nhìn người vừa đẩy cũng đang hoảng loạn luống cuống Uyển Quý Phi.

"Người đâu! Uyển Quý Phi ỷ sủng mà kiêu, ngang ngược càn rỡ, không tuân quy củ xông vào Chiêu NHiên cung, chống đối trẫm, làm bị thương Khương Thục Viện, hôm nay truyền ý chỉ của trẫm, Uyển Quý Phi tước phong hào, xuống làm phi, mỗi ngày sao chép 《 nữ giới 》 trăm lần!" Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng.

Mà đối với uyển Quý Phi mà nói, căn bản là này sấm sét giữa trời quang!

Tước phong hào, xuống làm phi vị!

Trong hậu cung, tin tức Uyển Quý Phi thất sủng, bị tước phong hào, xuống làm phi vị, gần như là lấy một loại tốc độ truyền khắp trong lỗ tai cả hậu cung cùng với các triều thần làm người ta khó hiểu.

Uyển Quý Phi thất thế, mà hoàng hậu nương nương xưa nay không để ý tới các loại chuyện vụn vặt, vậy thì ý nghĩa bên trong hậu cung, sau này sẽ là An quý phi độc tôn!

Vậy mà hôm nay Khương Thục Viện đang đắc sủng nhất vốn là Tam hoàng tử tiến dâng cho hoàng thượng, tự nhiên cũng là người của An quý phi.

Uyển Quý Phi thất sủng, Tề vương gia tung tích không rõ, Hầu phủ tình trạng không tốt!

Trong một đêm, hình như tất cả hướng gió cũng chuyển hướng An gia!

Trong một cái tiểu viện bình thường ở Bắc Việt quốc, Thư Vũ Trạch hiện tại đều khó mà tỉnh táo lại được, thời gian đã qua dài như vậy, mặc kệ là cậu bé sai Lê Hi phái người đi, còn bọn người Nam Cung Viêm phái ra người tất cả cũng không có bất kỳ tin tức nào, mà Tề vương gia cùng mẹ cũng không có một chút tin tức.

Một ngày hay hai ngày có lẽ hắn vẫn có thể nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, chỉ là hiện tại nhiều ngày như vậy trôi qua, Thư Vũ Trạch đã hoàn toàn không khống chế được mình.

Mẹ không biết võ công, mà Tề vương gia mặc dù có võ công nhưng người lại mang kịch độc, đi đứng bất tiện. . . . . .

Ở trong Bắc Việt tung tích không rõ, hắn như thế nào thì có thể không nóng nảy!

"Tiểu Trạch, ngươi tỉnh táo một chút, hoàn toàn không tìm được người vẫn là tin tức tốt, như vậy có thể nói rõ bọn họ có thể cũng không có chuyện, chỉ là không có cách nào cùng ngươi liên lạc mà thôi!" Nhìn tiểu tử lo lắng xoay quanh, Lê Hi có chút không đành lòng, dù sao chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cha mẹ đồng thời mất tích thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

"Ta tỉnh táo thế nào được, mẹ ta hiện tại thì không biết thế nào, cha ta cũng không có một chút tin tức, ngay cả Băng Đồng cùng Liễu Trì bên cạnh ông cũng không có một chút tin tức nào, ngươi nói ta làm sao có thể không nóng nảy!" Thư Vũ Trạch hiện tại toàn bộ ý định đều ở đây tìm thấy người, mà lửa giận cũng theo việc không có tin tức mà từ từ tích lũy.

"Có tin tức của Nam Cung Hữu trước, ở năm ngày trước đã lặng lẽ rời đi Bắc Việt, đoán chừng hẳn đã trở về Đông Ly, mà Đông Ly bên kia. . . . . ." Lê Hi khẽ cau mày, cầm trên tay chính là tin tức mới nhất mới vừa nhận được, bĩu môi, nhìn Vũ Trạch đưa ra bàn tay nhỏ bé, vẫn là ngoan ngoãn đem tờ giấy trên tay đưa cho hắn.

U Minh cung làm buôn bán tin tức, tự nhiên tin tức nhanh nhẹn nhất!

Vốn Thư Vũ Trạch đang tràn đầy giận dữ, nhìn thấy việc viết trên tờ giấy, cũng là ngoài dự liệu của Lê Hi, cũng yên tĩnh lại, bình tĩnh nhìn mảnh giấy trên tay.

Chỉ chốc lát sau, mặt không vẻ gì nhìn về phía Lê Hi, âm thanh non nớt lại kiên định lãnh khốc nói: "Lê Hi, ta sẽ cùng Nam Cung Viêm dẫn đầu trở về Đông Ly, ngươi làm cho người ta ở chỗ này tiếp tục dò la tin tức của mẹ ta! Đã có người đã chuẩn bị lúc này động thủ, bọn họ bất động mẹ ta cùng ta cha thì cũng thôi đi, hiện tại. . . . . . Ta muốn bọn họ bỏ ra cần có giá cao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui