“Muốn tiền hay muốn mạng, tự mình cân nhắc cho kỹ!”
Lý Diệp Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.
Trước mặt nàng có hàng chục tên đại hán râu ria xồm xoàm, khuôn mặt hung ác, tay lăm lăm đao kiếm sáng loáng, cười dữ tợn nhìn chằm chằm vào nàng.
Chừng ba giây trước, tên đại ca dẫn đầu đã vung dao chém đứt màn xe ngựa, để Lý Diệp Vũ có thể nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Trước mặt nàng là một tòa kiến trúc cổ kính lấp lánh, tấm biển trước phủ đề ba chữ “Thương Vương Phủ.”
Trước cửa phủ Thương Vương, vài gia phó yếu ớt và bất lực đang chắn trước xe ngựa, đối mặt với bọn cướp hung dữ.
Ở góc phố xa hơn, vô số ăn mày đang thập thò nhìn về phía này xem náo nhiệt.
Lý Diệp Vũ cũng bối rối, đây là tình huống gì?
Bọn cướp và khung cảnh cổ trang này là có ý gì?
Đến khi dòng ký ức ào ạt tràn vào đầu thì nàng mới giật mình nhận ra rằng… hình như mình đã xuyên vào truyện rồi!
Lý Diệp Vũ tức giận đến nghiến răng.
Nàng đã từng nói đừng có tùy tiện đọc mấy quyển tiểu thuyết cổ đại, không thì có ngày sẽ gặp chuyện xui xẻo, quả thật đúng là không sai chút nào.
Mấy ngày trước, trợ lý của nàng không biết mua về một quyển tiểu thuyết đấu đá tranh ngôi vị trong hoàng tộc từ chỗ nào.
Trợ lý nói đây là một quyển truyện cực kỳ hấp dẫn, trong đó có một nhân vật còn trùng tên với nàng.
Lý Diệp Vũ tò mò lật xem, ai ngờ chỉ sau một giấc ngủ thì nàng đã thực sự biến thành Lý Diệp Vũ trong truyện.
Nhân vật Lý Diệp Vũ trong nguyên tác là một cô nhi sống bằng nghề bán hoa ở hoàng đô.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, nàng vào rừng hái hoa, không ngờ gặp phải ngũ hoàng tử trúng tình cổ.
Ngũ hoàng tử cùng nàng mây mưa để giải cổ, sau đó liền đưa nàng đến đất phong.
Từ đó đến khi ngũ hoàng tử tử trận thì Lý Diệp Vũ cũng không còn xuất hiện nữa.
Nói chung là Lý Diệp Vũ ở trong truyện chỉ là một công cụ giải độc cho ngũ hoàng tử, vai trò của nàng chỉ có vậy, sau đó dường như tác giả đã quên mất nhân vật này luôn.
Lý Diệp Vũ không ngờ mình lại trở thành Lý Diệp Vũ trong truyện, và càng bất ngờ hơn là nàng vừa đến đất phong, còn chưa kịp vào phủ thì đã gặp phải bọn cướp…
Nàng rất nghi ngờ liệu nguyên bản Lý Diệp Vũ có phải đã bị giết ngay từ khi vừa đến đất phong, nên mới không còn đất diễn nữa không.
Điều kỳ lạ hơn nữa là thổ phỉ còn dám đánh tới tận cửa vương phủ, chuyện này có đáng tin không?
“Gì thế? Vương phi không nói lời nào, định để chúng ta tự mình lục soát sao?”
Đợi mãi không thấy Lý Diệp Vũ lên tiếng, tên cướp cầm đầu khinh khỉnh vẫy tay: “Người đâu, lên cho ta.”
“Khoan đã!” Cuối cùng Lý Diệp Vũ cũng hoàn hồn, giơ tay ngăn cản.