“Kỳ thực năm đó hoàng đế Đại Sở không có ý đồ thảm sát dân chúng của tiểu quốc, cảnh hoang tàn này đều do chính vua Thái Hòa làm ra cả.
Khi vua Thái Hòa biết mình sắp mất nước, không muốn để hoàng đế Đại Sở chiếm được Thành Thái Hạp nên ông ta đã ra lệnh cho quân lính thân tín đốt lửa trong thành, định cùng chết với cả thành.
Lửa cháy suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng chỉ khi quân đội Đại Sở công phá thành mới có thể dập tắt đám cháy.
”
Thái Hạp Thành bị tổn thất nặng nề, dân chúng không còn gì để sinh sống, tình cảnh vô cùng thê thảm.
“Khi chủ tử tiếp quản Thái Hạp Thành, đó là vào mùa đông, dân chúng khắp nơi đều không còn nhà cửa, sắp chết vì rét.
Chủ tử liền mở các khu biệt thự của quý tộc ra cho họ vào ở, lâu dần nơi đó liền biến thành khu xóm nghèo.
”
Tử Thúy tuy mới theo đoàn người đến Thái Hạp Thành sau này, nhưng về những chuyện này thì nàng ấy đã nghe các binh lính kể lại từ lâu.
Trong mấy ngày nay, Tử Thúy đóng vai trò như một “bách khoa toàn thư” bên cạnh Lý Diệp Vũ, nên khi được hỏi thì nàng ấy liền trả lời vô cùng lưu loát.
Và thông qua những hành động tàn bạo của vua Thái Hòa, càng làm cho hình ảnh của chủ tử nàng ấy trở lên sáng ngời như một vị thánh nhân.
Tuy rằng chủ tử thích tiêu tiền, nhưng là tiền tiêu vì đại nghĩa!
Tuy rằng chủ tử mắc nợ, nhưng đã chiếm được lòng dân!
Những lời ca ngợi ngầm và lộ liễu của Tử Thúy, sao Lý Diệp Vũ có thể không nhận ra.
Phải nói thêm rằng Tử Thúy là nha hoàn duy nhất trong phủ, nghe nói được nuôi dưỡng để trở thành thị thiếp của Tiêu Cửu Hề, nhưng rõ ràng là nàng ấy không có tham vọng đó, nàng ấy chỉ đơn thuần là một “fan cuồng” của Tiêu Cửu Hề giống như lão quản gia.
Mấy ngày nay, nàng ấy ở bên cạnh Lý Diệp Vũ cũng rất hợp.
Những người xung quanh Tiêu Cửu Hề xem ra cũng không tệ, ít nhất qua một thời gian tiếp xúc, nàng nhận thấy họ tuy yếu đuối nhưng không hề kiêu căng.
Đối với một hoàng tử, việc nuôi dưỡng được một nhóm người hầu thân cận không có thói kiêu ngạo thực sự là điều hiếm thấy.
Lão quản gia chắc chắn không biết rằng Lý Diệp Vũ đánh giá cao họ như vậy.
Nếu biết thì ông sẽ chỉ thở dài mà nói: "Chúng ta cũng muốn kiêu ngạo lắm, nhưng chủ tử chẳng cho chúng ta đủ sức mạnh để kiêu ngạo, vương phủ này sắp đến mức không còn gạo mà ăn rồi, kiêu ngạo với ai được nữa.
"
!
Lý Diệp Vũ thấy Tử Thúy thật đáng yêu, không nhịn được xoa đầu nàng ấy một cái rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Tử Thúy xấu hổ, chạm vào đầu mình, có chút ngượng ngùng.
Tiểu phu nhân rất thích xoa đầu nàng ấy, điều này có phải biểu hiện rằng tiểu phu nhân thích nàng ấy không?
Nghĩ đến việc tiểu phu nhân có vẻ thích mình, Tử Thúy không khỏi vui sướng, hớn hở đuổi theo Lý Diệp Vũ.
"Phu nhân, chờ Tử Thúy với!"
Lần này Lý Diệp Vũ ra ngoài là để tìm tiệm rèn.
Nàng đã xem qua những dụng cụ bằng sắt trong vương phủ, tuy rằng có đầy đủ cuốc xẻng, nhưng tất cả đều là loại sắt trắng, không phù hợp để khai thác khoáng sản.