Lý Diệp Vũ dẫn đoàn người đi sâu vào núi, sau khi vòng qua mấy ngọn đồi, cuối cùng nàng cũng dừng chân.
Nơi đây bốn bề là núi non bao quanh, cỏ vấn hương mọc dày đặc, cao hơn cả thân người.
Đứng ở đây, mọi người có cảm giác như đang ở dưới đáy một cái giếng khổng lồ.
Mắt Lý Diệp Vũ sáng rỡ, gật đầu: "Đây chính là đích đến của chúng ta!"
"???"
Đám tùy tùng nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu ở đây có thứ gì đáng giá.
"Nhiệm vụ của chúng ta trong vài ngày tới là nhổ cỏ, đào đất.
Bên dưới có bảo bối."
Lý Diệp Vũ không giấu giếm, bởi sớm muộn gì khi mỏ vàng được khai quật thì mọi người cũng sẽ biết.
Thay vì chờ đến lúc đó giải thích, chi bằng bây giờ nói ra để thể hiện sự tin tưởng đối với họ.
Đám tùy tùng lập tức trở nên nghiêm túc.
Thứ gì có thể đào từ dưới lòng đất lên chắc chắn không phải vật tầm thường.
Thậm chí, rất có thể đó là...!một ngôi mộ cổ.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người dấy lên cảm giác lo lắng.
Thật sự phải đào bới mộ cổ sao?
Nhưng nơi ẩm thấp thế này, có vẻ như không giống có mộ phần nào cả.
Thấy đám người có vẻ lo lắng, Lý Diệp Vũ cứ tưởng họ không đủ tự tin, liền mạnh dạn khích lệ thêm:
"Ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Chủ nhân của các ngươi nợ nần chồng chất, chỉ có cách này mới giúp trả nợ được.
Các ngươi cũng đâu muốn thấy chủ nhân mất mặt, bị hoàng đế quở trách đúng không? Lão quản gia đã đưa các ngươi tới đây, chứng tỏ các ngươi là người đáng tin cậy.
Nhưng ta muốn nhắc lại một lần nữa, chuyện hôm nay phải giữ kín, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không thì hậu quả các ngươi tự gánh lấy."
Lý Diệp Vũ nói chuyện đầy tự tin, ánh mắt sắc bén.
Mặc dù nàng là một nữ tử yếu đuối, nhưng khí chất uy nghi đã khiến đám tùy tùng không dám khinh nhờn.
Bọn họ không tự chủ được mà đứng thẳng lưng, lắng nghe nghiêm túc.
Đợi nàng nói xong, cả đám đồng thanh gật đầu đáp ứng.
Lão quản gia quan sát cảnh tượng này, trong lòng thoáng chốc cảm thấy như đang nhìn thấy cảnh hoàng đế ngày xưa ra quân lập quân lệnh.
Một cảm giác mơ hồ chợt dâng lên.
Nữ tử này...!thực sự chỉ là một người bán hoa thôi sao? Chẳng lẽ nàng là gian tế của quốc gia khác?
Nhưng nếu là gian tế, tại sao không đến kinh thành mà lại tới Thái Hạp thành gây rối?
Hơn nữa, mạng lưới tình báo của chủ nhân cũng không thể sai sót được.
Thân thế của tiểu phu nhân chắc chắn trong sạch.
Nhưng...!hành động của nàng lúc này hoàn toàn không giống một người bán hoa chút nào.
Trong lòng lão quản gia đầy nghi hoặc.
Cho đến tận khi vào núi, ông ấy vẫn ngây thơ nghĩ rằng tiểu phu nhân chỉ muốn lên núi tìm sản vật để giúp đỡ chủ nhân.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy phong thái của nàng, ông ấy lại mơ hồ thêm lần nữa.
Lão quản gia mơ màng ngước nhìn xung quanh, hy vọng có thể xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhưng bất ngờ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Phía bên mép núi phía tây, có một cây thông cổ thụ cong vẹo.
Cây thông này khiến ông ấy bất giác nhớ đến một điều quen thuộc.
Nơi này...!ông ấy đã từng đến rồi!!!
Chỉ có điều, lần trước ông ấy đi từ phía bên kia của ngọn núi, còn bây giờ lại là phía sau của nó.
Nhưng dù nhìn từ phía nào, bên dưới ngọn núi này chắc chắn có một ngôi mộ cổ, đó là...!lăng mộ của vua Nguyên Anh, tổ tiên nước Thái Hòa!
Lão quản gia ngẩng mặt phức tạp nhìn Lý Diệp Vũ, giờ đây suy nghĩ nàng là gian tế càng thêm chắc chắn.