Vương Phi Bị Lưu Đày Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng



Lý Diệp Vũ chưa từng thấy thứ vũ khí nào như vậy.

Nàng không biết rõ lai lịch của Long Nhị, nhưng chỉ cần nhìn vẻ ung dung ngạo nghễ của hắn ta là nàng đã hiểu hắn ta không phải kẻ tầm thường.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn thanh kiếm này cũng đủ biết đây không phải sản phẩm của Đại Sở.

Có lẽ bọn họ có kho vũ khí riêng, hoặc thanh kiếm này được mua từ quốc gia khác.

Dù là gì đi nữa, điều này càng cho thấy Long Nhị không phải đối thủ dễ đối phó.

Lý Diệp Vũ hít sâu một hơi, kìm nén sự sợ hãi với Long Nhị vào sâu thẳm trong lòng.

Khi nàng ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt đã trầm tĩnh, không còn chút dao động nào, khí thế không hề thua kém hắn ta.

"Long Nhị đương gia, không cần phải vung kiếm đao làm gì.

Thứ mà Mai Hoa Trại các ngươi nhắm đến, Thương vương phủ chúng ta cũng không ngại dâng tặng.

Nhưng ta nói trước, chúng ta thật sự không phát hiện được gì.

Long Nhị đương gia tới kiểm tra đừng để thất vọng."

Long Nhị nhếch môi, để lộ hàm răng nhọn hoắt, càng làm cho hắn ta trông như một con thú sắp vồ mồi.


"Yên tâm, ta không phải kẻ vô lý.

Có thứ gì hay không, ta nhìn qua rồi sẽ biết thôi, đúng không?" Nói xong, Long Nhị thong thả tra thanh kiếm mảnh dài vào vỏ.

"Cho các ngươi một nén hương để rời khỏi đây."

"Tiểu phu nhân..." Đám tùy tùng có chút do dự, không biết phải làm thế nào.

Đã đào bới suốt một ngày một đêm, giờ phải bỏ hết thành quả mà dâng cho kẻ khác, đương nhiên không tránh khỏi sự bực bội.

Nhưng đối diện với Mai Hoa Trại, họ hiểu rõ cứng đối cứng thì sẽ chỉ dẫn đến thiệt hại.

"Không sao đâu.

Long Nhị đương gia muốn gì cứ để hắn lấy, chúng ta sẽ tìm chỗ khác mà đào tiếp." Lý Diệp Vũ nhẹ nhàng phất tay: "Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi."

Việc Thương vương phủ rút lui đã nằm trong dự tính của bọn thổ phỉ.

Chúng khoanh tay cười khẩy, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ và đắc ý.

"Đúng rồi đó, ngoan ngoãn ở lại Thái Hạp thành làm vương phi hưởng thụ sung sướng là được.

Ngoài thành này không phải đất của các ngươi đâu!"


"Ha ha ha..."

Chúng như bầy sói đang hả hê khi nhìn thấy con mồi yếu thế đang rút lui, càng thêm phấn khích.

"Nhanh cuốn xéo đi!"

Giữa những tiếng chế nhạo, đám người của Lý Diệp Vũ đành thu dọn dụng cụ như cuốc xẻng, rổ rá, rồi kéo xe bò rời đi.

Chỉ khi thấy họ đã hoàn toàn rời đi thì Long Nhị mới dẫn theo người tiến tới hố đào sâu.

Đám người Mai Hoa Trại cũng tỏ ra cẩn thận.

Họ không vội xuống ngay mà để một tên thổ phỉ gầy gò nhảy xuống thăm dò trước.

Chỉ sau một lúc, từ dưới hố vang lên tiếng huýt sáo dài—dấu hiệu cho biết mọi thứ an toàn.

Lúc này, Long Nhị mới dẫn toàn bộ băng cướp theo xuống hố, chỉ để lại ba tên canh gác ở trên.

Bọn chúng hoàn toàn không đặt Thương vương phủ vào mắt, cũng không lo ngại họ sẽ quay lại phục kích.

Lúc này, Lý Diệp Vũ và nhóm tùy tùng đã đi dọc theo con đường mòn, vòng ra khỏi thung lũng.

Khi đã đi đủ xa, ẩn mình sau những dãy núi, Lý Diệp Vũ ra hiệu dừng lại, rồi quay lại nhìn đám tùy tùng.

"Những ai có khinh công tốt thì bước ra đây, ta có việc cần các ngươi làm."

"???"

Đám tùy tùng ngơ ngác.

"Tiểu phu nhân muốn làm gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận