Vương Phi Bị Lưu Đày Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng


Trong khi họ đang nói chuyện, đàn dê đã được lùa hết vào trong Thương vương phủ.

Lý Diệp Vũ liếc nhìn quanh, xác nhận mọi người đều đã vào trong, kể cả xe bò cũng đã vào, sau đó mới quay sang Thôi phủ doãn nói: "Ôi, cảm đại nhân đã nhắc nhở.

Chuyện này ta sẽ gửi thư về cho Thương Vương để bàn bạc thêm.

Giờ đã là giờ cơm, tiểu nữ không dám làm phiền ngài nữa.

À, còn nữa, cảm ơn đại nhân đã giúp đỡ những ngày qua, sáng mai ta sẽ cho người mang lễ cảm ơn đến."

"Không cần, không cần, đây là phận sự của hạ quan, phu nhân không cần quá khách sáo."

Thôi phủ doãn cười đáp, liên tục cúi chào, tiễn Lý Diệp Vũ quay về phủ.

Lý Diệp Vũ cúi đầu đáp lễ, rồi thong thả trở về Thương vương phủ.

Lúc này, những người trong phủ đã lùa đàn dê vào hậu viện, còn những giỏ cỏ và sọt tre giấu trong đàn dê thì được mang vào kho.

Thương vương phủ ngoài người do Tiêu Cửu Hề mang từ kinh thành đến thì còn có hai mươi người là lao động thuê tại địa phương.

Những người này nhìn thấy nhóm tùy tùng mang sọt vào kho liền thắc mắc: "Tử Thúy, cỏ trong sọt không đưa vào chuồng dê sao? Nếu không tươi thì dê sẽ không ăn đâu."


"Ai nói là cỏ? Toàn là dược liệu đấy.

Tiểu phu nhân bảo mấy loại dược liệu này đáng giá ngàn vàng!"

Tử Thúy thản nhiên nói, không hề giấu giếm gì với bọn họ.

Nghe vậy, đám gia nhân mới vỡ lẽ: "Chẳng trách phải cất trong kho.

Dược liệu quý giá đúng là phải cẩn thận bảo quản.

Mà này...!có nhân sâm ngàn năm không?"

"Nhân sâm ngàn năm là cái gì chứ?" Tử Thúy hất cằm khinh thường: "Còn quý hơn nhiều!"

"Thật sao? Rốt cuộc là thứ gì vậy?" Bọn họ tròn mắt kinh ngạc.

Lúc này, nhóm tùy tùng vừa đặt hết đồ vào kho đi ra, thấy Tử Thúy đang trò chuyện với bọn gia nhân thì không nhịn được bật cười: "T

Ngay lúc đó, tùy tùng vừa sắp xếp xong đồ đạc bước ra, thấy Tử Thúy và đám người tạp dịch đang rì rầm bàn tán liền không nhịn được mà cười nói:

"Tử Thúy, ngươi lại đang bịa chuyện đấy à."


"Đâu có" Tử Thúy bày ra vẻ mặt vô tội đáp.

"Tiểu phu nhân đã dặn chuyện dược liệu phải giữ kín, nếu chưa đưa tới kinh thành mà tin tức bị lộ ra thì ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?"

Tử Thúy lè lưỡi lầm bầm:

"Mọi người đều là người nhà cả, ai lại đi nói lung tung chứ, đúng không?"

Đám tạp dịch ngượng ngùng cười gượng gật đầu:

"Phải… phải, chúng ta sẽ không nói ra đâu."

Trong lúc đám gia nhân đang túm tụm trò chuyện, Lý Diệp Vũ cùng lão quản gia bước vào.


Lý Diệp Vũ vừa uể oải đấm vai vừa lẩm bẩm:

"Mệt chết ta mất, mau sai người chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm."

"Phu nhân yên tâm, Tử Thúy sẽ đi lo ngay đây!"

Tử Thúy vừa nói vừa bỏ mặc mọi người, chạy vào nhà bếp tìm nước nóng.

Lý Diệp Vũ hài lòng gật đầu rồi quay sang lão quản gia dặn:

"Tối nay giết một con dê làm thịt đi, lần này lên núi kiếm thổ sản, mọi người đều vất vả rồi, phải thưởng cho họ chứ."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận