“Vương phi, cầu xin người, cho chúng ta một chút thôi.”
Đám ăn mày này ít nhất cũng phải đến ba, năm trăm người.
Lý Diệp Vũ dừng bước, định thần lại để nhìn rõ tình hình, nhưng lão quản gia đã vội vàng giữ chặt tay nàng, cùng với Tử Thúy hợp lực lôi nàng vào trong phủ.
Sau đó, đám binh sĩ vội vã đóng cửa, khóa chặt.
Thậm chí, chiếc xe ngựa cũ kỹ chở nàng đến đây cũng bị bỏ mặc.
????
Lý Diệp Vũ lại lần nữa ngơ ngác, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Cả đoàn người như thể vừa chạy trốn ôn dịch, chỉ đến khi vào đến nội sảnh của vương phủ mới dám dừng lại.
Lý Diệp Vũ ngơ ngác hỏi: “Những người đó là ai? Dân chạy nạn sao?”
Vẻ mặt của lão quản gia đầy sự lo lắng đáp: “Tiểu phu nhân không biết đấy thôi, ở đây không có nạn đói, bọn họ không phải dân chạy nạn, mà là dân ở xóm nghèo.”
“Xóm nghèo?” Lý Diệp Vũ ngạc nhiên.
Xóm nghèo là một hiện tượng bắt đầu từ thế kỷ 19, nổi tiếng nhất là các xóm nghèo ở Ấn Độ và Brazil.
Thời cổ đại làm gì có khái niệm xóm nghèo chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây là tiểu thuyết, đến cả xóm nghèo hay tàu vũ trụ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ.
Lý Diệp Vũ bối rối mở miệng, miễn cưỡng chấp nhận thiết lập này, rồi nói: “Đã như vậy thì phát chút bạc cho họ là được rồi, cớ sao phải làm như thể gặp ma thế này…”
Dù gì vừa rồi cũng có thể dễ dàng đưa cho bọn cướp mười mấy chiếc rương đầy tiền bạc, thì việc phát một chút cho người nghèo có đáng là bao, đường đường là Thương Vương phủ sao lại phải tự làm khổ mình như thế?
Nhớ lại cảnh vừa bị lôi kéo vào phủ, người không biết nhìn vào còn tưởng đám người kia là xác sống nữa.
Lão quản gia khổ sở đáp: “Tiểu phu nhân không biết đấy thôi, cả thành Thái Hạp này không biết có bao nhiêu dân nghèo sống trong xóm nghèo.
Nếu cho một người thì sẽ có hàng ngàn, hàng vạn người kéo đến.
Chúng ta còn sợ họ hơn cả sợ ma quỷ.”
Ông ấy thở dài: “Còn nữa, tiểu phu nhân có lẽ không biết, vương phủ này ngoài căn nhà này ra thì chẳng còn gì cả, trong phủ không còn tiền đâu để mà phát cho họ.”
??????
Tiêu Cửu Hề chẳng phải là hoàng tử được hoàng đế yêu thương nhất sao?
Trong số các hoàng tử thì hắn được ban thưởng nhiều nhất, sao có thể không có tiền?
Chưa kể vừa rồi chẳng phải vương phủ vừa đưa cho bọn cướp mười mấy chiếc rương vàng bạc hay sao?
Lý Diệp Vũ lén lút nhìn lão quản gia, trong lòng nghĩ thầm: lão già này rõ ràng không thành thật, chắc chắn không chịu nói hết với nàng.
Tuy nhiên… rất nhanh thôi, Lý Diệp Vũ đã nhận ra lão quản gia nói hoàn toàn đúng theo nghĩa đen, không hề phóng đại chút nào.
Thương Vương phủ thực sự đã cạn tiền!
Lão quản gia dẫn nàng đi một vòng quanh Thương Vương phủ, thậm chí những nơi quan trọng như thư phòng, kho bạc cũng không bỏ qua, chẳng hề e ngại nàng thân phận thấp kém không đủ tư cách tham quan.
Ban đầu, Lý Diệp Vũ còn cảm thấy có chút vinh dự, nhưng sau khi đi một vòng thì nàng mới hiểu ra vấn đề.