Đừng nhìn bề ngoài Thương Vương phủ nguy nga tráng lệ, thực ra bên trong lại trống rỗng.
Kho bạc trống không, từ phòng khách cho đến phòng ở không còn một món đồ cổ hay trang trí nào đáng giá, ngoài những vật dụng cơ bản như bàn ghế thì chẳng còn lại gì.
Dùng từ “nhà trống rỗng” để miêu tả Thương Vương phủ còn là quá khen.
Điều đáng kinh ngạc hơn là thư phòng của Thương Vương phủ, thứ chất đống nhiều nhất không phải sách mà là các loại giấy nợ.
Chẳng trách lão quản gia không ngại cho nàng tham quan mọi nơi, bởi ngoài giấy nợ ra thì chẳng còn thứ gì đáng phải phòng bị cả.
Với tư cách một kiến trúc sư siêu cấp từng xây dựng vô số thị trấn đạt chuẩn năm sao, Lý Diệp Vũ đã từng thấy nhiều nơi hoang vu, nghèo khó.
Nhưng dù nghèo đến đâu thì vẫn còn có vài công trình hay món đồ cổ để duy trì văn hóa, tạo nền tảng cho thành phố.
Còn ở đây, đường đường là Thương Vương phủ, là lãnh địa của Thương Vương, lại nghèo đến mức chỉ còn mỗi giấy nợ, thật sự quá vô lý!
Lão quản gia buồn bã nói: “Tiểu phu nhân không biết đấy thôi, khắp Thái Hạp này có quá nhiều lưu dân.
Bao năm qua, chủ tử của chúng ta đã dốc hết tài sản để cứu trợ họ, đến nay nợ nần chồng chất.
Phủ đệ này chỉ còn mỗi căn nhà này là chưa phải đem cầm cố mà thôi.”
“Vừa nãy đưa cho Mã đại đương gia chính là khoản thu nhập cuối cùng của phủ ta…”
“…” Lý Diệp Vũ.
“Nhưng xin tiểu phu nhân cứ yên tâm, sắp tới bạc thưởng của chủ tử sẽ đến, khi đó chúng ta lại có thể xoay sở.”
“…” Lý Diệp Vũ.
“Tiểu phu nhân, lão nô đã dọn dẹp sạch sẽ viện của người rồi, mời người về nghỉ ngơi…”
Lão quản gia còn chưa nói hết câu thì người giữ cửa đã vội vàng chạy vào.
“Quản gia, không hay rồi, chủ nợ… chủ nợ kéo đến rồi!”
“Gì cơ?” Lão quản gia tức thì hoảng hốt.
Ông ấy liếc nhìn Lý Diệp Vũ vừa mới đến, liền nhanh chóng bảo Tử Thúy: “Mau, đưa tiểu phu nhân về viện trước…”
“Giờ này rồi, còn trốn tránh gì nữa chứ.”
“Thương Vương đại hôn, chúng ta cũng phải đến chúc mừng chứ!”
“Thương Vương phi đâu? Xin thất lễ một chút, mong vương phi đừng vội vào nghỉ.”
Bốn, năm người ăn mặc sang trọng lần lượt bước vào đại sảnh vương phủ, chưa kịp thấy mặt Lý Diệp Vũ đã lớn giọng lấn lướt.
Lão quản gia định mở miệng nói chuyện nhưng những người kia đã nhanh tay chặn lại.
“Lão quản gia, đừng nói gì cả, cả thành Thái Hạp đã đồn ầm lên rồi, hôm nay vương phi đã đến.
Vậy thì xin vương phi làm chủ cho chúng ta một lần được chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần trả hết số nợ là được.”
“Nhà ta nợ ít nhất, trả cho nhà ta trước cũng không sao.”
…
Trước cảnh tranh nhau đòi nợ, Lý Diệp Vũ nhìn Tử Thúy cầu cứu.
Tử Thúy tinh ý ghé sát tai nàng thì thầm giải thích.
“Họ là các thương nhân giàu có của thành Thái Hạp, chủ tử đã vay của họ rất nhiều bạc.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Trước đây khi chủ nợ đến thì lão quản gia còn có thể dùng lý do “vương gia không ở thành Thái Hạp” để đuổi khéo họ đi.
Nhưng nay Lý Diệp Vũ xuất hiện, đồng nghĩa với việc vương phủ đã có người làm chủ.
Dù sao thì tìm nữ chủ nhân đòi nợ cũng không khác gì tìm nam chủ nhân, vương phủ chẳng thể tiếp tục kiếm cớ được nữa.