Vương Phi Bò Ra Khỏi Quan Tài Liền Đoán Mệnh Cho Quan Viên


Đêm đen trăng sáng, một cỗ quan tài gỗ đỏ đặt giữa bãi tha ma, nắp quan tài vỡ nát, một bàn tay ngọc xanh nhạt từ bên trong vươn ra.

Nữ nhân mặc áo đỏ bị nhuộm bằng máu đứng lên từ quan tài.

Tiêu An Nhạc nghiêng đầu, xoay eo, nhấc chân nhảy ra khỏi quan tài.

Đập vào mắt nàng là thi cốt khắp nơi.

"A a a a a a! có quỷ!”
Một nữ quỷ cũng mặc đồ đỏ thét chói tai rồi chạy ra ngoài, Tiêu An Nhạc mới sống lại giật bắn người.

Nàng cáu kỉnh vỗ ngực, người kia mới là quỷ, còn bà đây là mượn xác hồi hồn, người sống nhé!
“Phép mượn mạng thật tàn nhẫn.


Tiêu An Nhạc là một nhân vật quan trọng trong Huyền giới, nàng ít khi đi ra ngoài thăm thú nên không có nhiều kinh nghiệm.

Lúc nàng phi thăng, bởi vì thiếu đạo đức mà độ kiếp thất bại, khi sống lại thì nàng chẳng có ký ức gì về cơ thể này.

May mắn nàng đã dùng ánh sáng công đức chữa lành mấy lỗ máu trên cơ thể này.

Nàng nhìn ánh sáng vàng công đức chỉ bằng cỡ hạt mè, có màu vàng lợt trong người là có thể cảm nhận được, ánh sáng công đức nhiều hay ít quyết định nàng có thể sống bao lâu, chút xíu này chỉ đủ cho nàng sống một tháng, muốn sống tiếp phải kiếm thêm công đức, việc này thì nàng rành lắm.


Để nàng xem là kẻ nào dùng phép mượn mạng hại chết cơ thể này.

Nàng xé một miếng vải từ góc áo xuống gấp thành hạc giấy, đánh pháp quyết vào, hạc giấy nhuộm máu liền bay vào trong bóng tối.

Nữ quỷ vừa chạy đi lại chạy về.

"A a a a a, có quỷ! Đáng sợ quá!”
Nữ quỷ vừa la hét vừa vòng quanh Tiêu An Nhạc.

Tiêu An Nhạc xoa lỗ tai:
“Đêm khuya mà quỷ hú cái gì vậy? Câm mồm lại, nếu không sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!"
Vèo một tiếng, nữ quỷ áo đỏ vòng ra trước mặt Tiêu An Nhạc, còn nhăn mặt trêu:
“Lêu lêu lêu! Tỷ nói cho ngươi biết, làm người khổ lắm, làm quỷ tốt hơn.

Ngươi thấy tỷ bay tới bay lui vui không, ha ha ha ha ha ha! Nào, ngươi hãy làm quỷ đi, để tỷ tỷ làm người thay ngươi chịu khổ trên cõi trần.


Nữ quỷ này nói xong hung dữ nhào về phía Tiêu An Nhạc.

Tiêu An Nhạc giơ hai tay kết ấn trước người, miệng niệm pháp quyết:
"Lâm, binh, đấu.


"
Khoảnh khắc hai tay nàng kết ấn, một luồng sáng vàng bao phủ cả người nàng, bảo vệ nàng, khóa nữ quỷ áo đỏ đông lại trước mặt nàng.

Tiêu An Nhạc thốt ra tự quyết “binh” thứ hai thì nữ quỷ áo đỏ run rẩy, trong mắt đầy kinh hoàng.

Tự quyết “đấu” thốt ra, nữ quỷ áo đỏ đã hét thảm van xin.

“A a a, đừng, đừng mà! Ta sai rồi, xin ngươi đừng đánh ta hồn phi phách tán, van xin ngươi, van xin ngươi đấy! Hú hú hú! Hu hu hu!”
Tiêu An Nhạc nhíu mày, dù gì cũng là nữ quỷ mà sao khóc khó nghe quá vậy?
Động tác tay của nàng không đổi, nhưng cũng không tiếp tục.

Nàng nhìn nữ quỷ bị đông lại nhăn mặt đau đớn, hỏi:
“Bây giờ ta hỏi, ngươi phải trả lời thành thật với ta, tên của ngươi là gì? Chỗ này là đâu?”
Sắc mặt nữ quỷ áo đỏ trắng bệch, tội nghiệp trả lời:
“Ta tên là Tần Thư Nhiễm, chỗ này là bãi tha ma!"
Đương nhiên Tiêu An Nhạc cũng biết đây là bãi tha ma.

"Chỗ này bị người cố ý bố trí Bách Quỷ Sát, mà ngươi ở trong đó cắn nuốt quỷ hồn khác khiến hồn lực tăng mạnh.

Ngươi là quỷ ở đây à, hiểu rõ bao nhiêu về nơi này?”
Nghe Tiêu An Nhạc hỏi xong, Tần Thư Nhiễm nhanh chóng tỏ vẻ mình rất hữu dụng.

"Đại sư nhẹ tay cho, nhà của ta ở kinh thành, ngài thấy ta đội mũ phượng, choàng khăn là biết nhà của ta rất giàu, ta biết rành về kinh thành và xung quanh lắm.



Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận