Vương Phi Bò Ra Khỏi Quan Tài Liền Đoán Mệnh Cho Quan Viên


Bà ấy nhìn nàng, cố gắng mỉm cười dịu dàng:
"Trở về thì tốt rồi, ngươi đi lạc mấy năm nay, ngày nào nương cũng nhớ ngươi, hiện giờ ngươi trở về thì tốt rồi, hãy ở lại trong phủ.”
“Di mẫu, đại biểu ca, đây là An Nhạc tỷ ạ? Tỷ đi đường mệt nhọc, chúng ta vào trong phủ rồi tâm sự sau đi.”
Tô Tĩnh Dung nói xong vươn tay dìu Tiêu mẫu đi vào trong.
Tiêu mẫu liên tục gật đầu, đáng lẽ nữ nhi ruột đi lạc mười năm thì lúc gặp lại phải tay bắt mặt mừng một phen, nhưng khi bà ấy nhìn nữ nhi ruột của mình mặc đồ đỏ, trên người có mùi máu khiến mình đứng gần có thể ngửi được mùi kỳ lạ thì lại thấy mất hứng.
Tiêu mẫu kiềm nén khó chịu trong lòng, sắp không nhếch môi cười nổi, bà ấy nói nhanh:
“Con ngoan, nhìn xem trên người dơ dáy thế kia còn ra thể thống gì, mau theo mẫu thân vào phủ.”
Vẻ mặt Tiêu An Nhạc kỳ lạ, nàng nhìn váy bị máu nhuộm đỏ.

Lúc nàng tỉnh lại thì tứ chi bị đóng đinh đuổi hồn, máu sắp chảy khô.
Bộ đồ này vốn có màu trắng, chẳng qua là bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nàng theo bọn họ đi vào Tiêu phủ, âm thầm quan sát phủ này.

Tiêu phu nhân lập tức sai người quét dọn Thính Phong Viện cho Tiêu An Nhạc ở.
Bà ấy xoay người, lại treo lên vẻ mặt hiền từ nhìn nàng, nhưng đứng cách hơi xa.
...
“Con ngoan, hãy theo người hầu đi rửa mặt trước, sau đó hai chúng ta tâm sự sau.”
Bà ấy nói xong nhìn về phía Tiêu Thành Phong, nói:
“Ngươi đi làm việc của mình đi, nghe nói hôm nay Khôn Vương đến phủ chúng ta.

Khôn Vương và nhị đệ của ngươi đang ở diễn võ trường, ngươi nhanh đi nhìn xem, đừng để người ta cảm thấy phủ chúng ta chiêu đãi không đầy đủ.

Chờ muội muội của ngươi rửa mặt xong, giữa trưa phụ thân của ngươi xong việc đi về thì cả gia đình chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Tiêu Thành Phong gật đầu, nhìn Tiêu An Nhạc.

Nàng không có ý kiến gì, nhưng mặc bộ đồ đỏ dính máu này đúng là khó chịu thật.
Chờ Tiêu Thành Phong rời đi, ánh mắt Tô Tĩnh Dung coi thường quan sát Tiêu An Nhạc, cười khẩy một tiếng châm chọc nhìn cây dù trong tay nàng.

“Sao tỷ lại che dù giấy vậy? Chẳng lẽ sợ ánh sáng mặt trời làm đen da?”
Câu này đầy ẩn ý, nàng nghe vài lời của họ đã nắm được đại khái chuyện của nguyên chủ, nguyên chủ đi lạc từ nhỏ, được đạo sĩ già trong đạo quan nhận nuôi nên làn da không trắng nõn cũng là chuyện đương nhiên, sao có thể sợ cháy nắng cho được?
Tiêu An Nhạc giơ dù lên, nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
"Không phải sợ bị cháy nắng, cây dù trong tay ta không tầm thường, nó được làm bằng xương của người chết trong bãi tha ma.

Che dù vào ban ngày rất là mát lạnh, nhưng chắc ngươi không cần dù đâu, bởi vì đã có hai con quỷ đi theo sau lưng ngươi rồi.”
Nàng nói xong nhìn Tô Tĩnh Dung chằm chằm, chân mày lá liễu xếch lên, phối hợp mắt hoa đào, thân hình lả lơi (mặt hoa da phấn tự cho rằng thông minh), có tướng tu hú chiếm tổ.
Nhưng không thấy mạng của nguyên chủ bị mượn, kẻ cướp mạng không phải Tô Tĩnh Dung.
Tô Tĩnh Dung bĩu môi, không tin lời của Tiêu An Nhạc.
Chỉ là dù giấy bình thường, rõ ràng là Tiêu An Nhạc cố ý hù dọa mình thôi, cố nói bậy bạ dọa ai chứ.
“A, tỷ tỷ thật biết đùa, ta nhát gan, tỷ đừng dọa ta.

Nha hoàn đến rồi, tỷ tỷ hãy đi với nha hoàn về trước đi.”
Tiêu An Nhạc thản nhiên liếc nàng ta, ánh mắt rơi xuống mũi chân nàng ta chĩa về phía sân ngoài.
Nhớ lại hình như vừa rồi Tiêu mẫu có nói là Khôn Vương ở sân ngoài, chắc nàng ta sốt ruột muốn đi gặp đây mà.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận