Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vân Quán Ninh đưa mặt sáp lại gần.

Vốn tưởng rằng Mặc Diệp thà đòi một vạn lượng bạc, một chút cũng sẽ không chạm vào nàng.

Nào ngờ nhìn thấy nàng đưa mặt sáp lại gần...!
Khuôn mặt bóng loáng trắng mịn kia giống như trứng gà bóc vỏ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo hai má nàng một cái.

Hừm, cảm giác cũng không tệ lắm!
Thế là Mặc Diệp lại nhéo một phen, lần này trên tay dùng hai phần lực.

Vân Quán Ninh hất tay hắn ra kêu đau một tiếng: "Bỏ cái tay heo muối của người ra!”
"Ta chỉ nhéo ngươi một cái mà người lại nhéo ta hai cái, bây giờ đổi lại ngươi nợ ta một vạn lượng!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn.


Mặc Diệp gật đầu: "Được."
"Ngươi nói cái gì?"
Vân Quán Ninh còn cho rằng mình đã nghe nhầm.

Nam nhân vô cùng keo kiệt như vắt chày ra nước này thế mà thật sự đồng ý cho nàng một vạn lượng bạc?
"Bổn vương sẽ sớm phái người đem bạc đưa tới Thanh Ánh viện."
Dứt lời hắn lại đưa tay nhéo mặt nàng một cái, Vân Quận Ninh giống như cái đuôi mèo nổi giận: "Mặc Diệp! Ngươi đừng có quá đáng! Khuôn mặt này của ta là.."
"Hai van."
Lúc này Mặc Diệp mới rút tay về, thỏa mãn mà thu hồi ánh mắt.

Vân Quản Ninh: "?"
"Vương gia, da thịt ta dày lắm ngài cứ tùy ý nhéo đi! Nhéo nhiều thêm mấy cái cũng không sao!"
Nàng cười hì hì sáp lại gần.

Nhéo một cái chính là một vạn lượng bạc, vụ mua bán này chỉ lời chứ đâu có lỗ!
Mặc Diệp cũng đã nhắm mắt lại dưỡng thần, không để ý đến nàng nữa.

Vân Quán Ninh móp méo miệng: "Nói cho cùng vẫn là ta chịu thua thiệt, số bạc kia không phải đều đưa hết cho ngươi sao?"
Nàng thừa thời gian, nhưng thật ra không thiếu bạc.

Chẳng qua kiếm tiền từ trong tay người khác, loại cảm giác này vẫn rất thích thú.

Tần Tự Tuyết chạy nhanh một mạch, bóng dáng gầy gò của nàng ta nhanh chóng biến mất trên đường.

Ngay sau đó nàng ta đã xuất hiện ngoài phủ thừa tướng, ra hiệu cho Tử Tô tiến lên gõ cửa.

Vừa rồi ở cửa cung nàng ta ôm hận đáp ứng "yêu cầu" của Vân Quán Ninh, rồi lại không tìm được người để bàn bạc.


Mặc Hồi Phong ở biên cương xa xôi, Triệu hoàng hậu lại không biết kế hoạch của nàng ta và Mặc Hồi Phong.

Cho nên việc này tạm thời không nên để người khác biết.

Càng suy nghĩ thì nàng ta cũng chỉ còn cách quay về nhà mẹ đẻ tìm phụ thân Tần thừa tướng để bàn bạc.

Sau khi Tử Tô gõ cửa một thằng nhóc đầy tớ nhanh chóng ra mở cửa.

Nhìn thấy người ngoài cửa là Tần Tự Tuyết thì vội vàng cung kính mời nàng ta vào trong.

"Cha ta đâu?"
Nàng ta vừa đi vừa hỏi.

Thằng nhóc tay sai cúi đầu đáp: "Lão gia vừa mới đi đến viện của nhị tiểu thư rồi ạ, nói là đi xem nhi tiểu như gần đây học hành thế nào."
Trong lòng Tân Tự Tuyết càng thêm buồn bực.

Nếu nói cả đời này người khiến nàng ta ghen ghét...!
- Ngoại trừ Vân Quán Ninh ra thì đó chính là thân muội muội của nàng ta Tần Duyệt Liễu.


Tân Tự Tuyết giỏi đánh đàn, nhảy múa, cũng là do Tân thừa tướng dạy bảo mà nàng ta chăm chỉ khổ luyện, chỉ vì có thể trổ hết tài năng trong đám tiểu thư khuê các ở kinh thành.

Sự thật đã chứng minh rằng nàng ta thật sự được gả vào hoàng thất, trở thành niềm ao ước của không ít tiểu thư khuê các.

Nhưng người chân chính mà Tân thừa tướng muốn bồi dưỡng...!là Tần Duyệt Liễu.

Đích thân Tần thừa tướng chỉ dạy, Tần Duyệt Liễu cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, xứng danh là tiểu thư khuê các!
Có lẽ đối với Tân thừa tướng mà nói, Tân Duyệt Liễu mới là con át chủ bài trong tay ông ta.

Mà Tần Tự Tuyết nàng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ!
Nghĩ đến đây nỗi căm ghét ở trong lòng điên cuồng bùng lên.

Hôm nay ở cửa cung đã phải đè nén phát bực, cùng với sự kích thích mà nàng ta đang phải chịu đựng lúc này...!Dưới hai tầng công kích, cuối cùng trước mắt Tân Tự Tuyết tối sầm cả người ngã quỵ trên mặt đất.

Nàng ta đã ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận