Ngoại trừ Mặc Diệp là người hắn không dám tùy tiện động đến thì những huynh đệ còn, động một tí là bị Mặc Hồi Phong răn dạy chửi mắng.
Đến cả Mặc Hồi Diên người đại ca này, cũng không phải ngoại lệ.
Biết phải làm sao bây giờ, hắn ta là người Mặc Tông Nhiên coi trọng, ông đã giao Ngũ quân doanh giao cho hắn ta từ lâu.
Hắn ta còn là nhỉ tử mà Triệu Hoàng Hậu thương yêu nhất, còn cưới được tiểu thư Tướng phủ, được một nửa triều đình hậu thuẫn phía sau…
Vì thế tính tình Mặc Hồi Phong lại càng xấu xa.
Lúc trước Mặc Hồi Diên không suy nghĩ nhiều, mặc dù Nam Cung Nguyệt cũng đã một vài lần nói với hắn ta, nói hắn tính tình hiền hoà.
Nhưng hôm nay khi nghe Mặc Diệp nói chuyện, trên mặt hắn hơi mất tự nhiên.
“Sau này cho dù đại ca có nâng đỡ tam ca leo lên hoàng vị.
”
“Nhưng trong hoàng thất nào có cái gì gọi là thân tình? Nhất là giữa huynh đệ chúng ta, xưa nay cũng không tính là hòa thuận…”
Dừng lại một chút, Mặc Diệp cười nhẹ.
Tiếng cười mang theo vài phần tự giễu: “Huỳnh thử nhìn xem bên người phụ hoàng, còn có vị hoàng thúc nào hay không?”
Mặc dù Mặc Tông Nhiên là một minh quân, nhưng ông cũng sợ có người ngấp nghé hoàng vị của mình.
Ông đã sớm phong đất cho các huynh đệ của mình, để bọn họ dời khỏi kinh thành, một năm cũng khó hồi kinh được một lần.
“Sau này nếu tam ca đăng cơ, với cái tính tình đa nghi đó của hắn… Cho chúng ta rời khỏi kinh thành còn là chuyện tốt.
”
“Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ngấp nghé đến hoàng vị!”
Không cho phép ai ngấp nghé, đương nhiên sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Chỉ có người chết, mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn!
Mà với tính cách của Mặc Hồi Phong, có khi hắn sẽ thật sự làm ra những chuyện như thế!
Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nói nhiều như thế ở trước mặt Mặc Hồi Diên.
“Đại ca không những phải làm bàn đạp tam ca, mà còn phải làm nền cho hắn.
Dù đại ca có khổ cực mệt mỏi đến đâu, cũng sẽ không có được một nửa lời khen của phụ hoàng mẫu hậu, ngược lại toàn bộ những công lao đó sẽ được đẩy hết cho tam ca…”
Nụ cười của Mặc Diệp mang theo ý tứ sâu xa: “Đại ca, huynh thật sự cam lòng sao?”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Mặc Hồi Diên đáp lời, mà quay người đi về phía xa.
Lần này, hắn sẽ không quay đầu.
Không nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, hắn biết Mặc Hồi Diên vẫn còn đứng tại chỗ, đang suy nghĩ những gì hắn vừa nói.
Mặc Diệp cong khóe môi lên, im lặng cười lạnh.
Hắn sẽ không lợi dụng người khác lúc họ gặp khó khăn, nhưng sẽ bỏ đá xuống giếng!
Mặc Hồi Diên nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, chau mày suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nhấc chân vội vã rời đi.
Huynh đệ bọn họ đều không biết rằng, sau khi bọn họ vừa mới rời đi, lập tức có một người đi ra từ phía sau núi giả cách đó không xa.
Hiển nhiên là người này đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ…
Hắn ta lẩm bẩm: “Xem ra, lão Thất là kẻ cơ trí giả ngu! Hắn không phải là tên ngốc.
”