Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vân Quán Ninh cười lạnh: “Ta cũng chỉ vì mình, vì Viên Bảo.

Không phải ngươi đã nói là muốn để Viên Bảo nhận ngươi làm cha sao? Mẹ con chúng ta hai bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”
“Nếu ngươi mà sụp đổ thì hai mẹ con chúng ta cũng sẽ bị liên lụy mà gặp nạn.”
“Cho nên ta chỉ đang bảo vệ chính mình thôi.”
Tuy nàng nói thế nhưng Mặc Diệp vẫn có thể cảm nhận được, Vân Quán Ninh đang thật sự suy nghĩ cho hắn!
Không vì cái gì khác, nàng nói nàng và Viên Bảo không có chỗ dựa…
Còn Cố gia thế mà lại là một gốc đại thụ che trời!
“Ngươi đừng có mạnh miệng, ngươi đang lo lắng cho Bổn vương.”
Mặc Diệp cười một cái, giọng nói cũng hòa hoãn hơn mấy phần: “Ngươi có biết khi nãy tại sao bổn vương lại không cho ngươi đến phủ Chu Vương hay không?”
“Vì sao?”
Vân Quán Ninh vô thức hỏi.
Lời vừa mới ra khỏi miệng, nàng lại không hài lòng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cười hì hì với ta như vậy ít thôi.


Khi nãy ngươi không những hung dữ mà còn bóp đau hết cả cổ tay ta.”
“Chúng ta còn đang cãi nhau đấy nhé, bớt cười hí hửng kiểu đấy đi.”
Đây là lần thứ nhất hai người họ “cãi nhau” một cách “đường đường chính chính".
“Bóp làm ngươi đau rồi sao?”
Mặc Diệp vươn tay kéo tay nàng qua để xem xét, đúng là có một chỗ da bị đỏ ửng lên.
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi: “Đều tại Bổn vương không tốt.”
“Ta nào dám để Vương Gia nhận sai chứ.”
Vân Quán Ninh quay đầu đi.
Nàng vốn không phải là một nữ tử yếu đuối mới đúng.
Những năm gần đây bất luận là có uất ức gì, nàng đều một thân một mình gắng gượng chịu đựng.

Thế tại sao khi Mặc Diệp đứng trước mặt nói lời dịu dàng một chút, giúp nàng thổi thổi cái tay, thì cánh mũi nàng lại chua xót như muốn khóc thế này?
Con mắt nàng dường như cũng hơi khô, như thể nước mắt đang muốn chen nhau ra ngoài.
Vân Quán Ninh vội vã ngẩng đầu để cho nước mắt chảy ngược vào.

Nhất định là đã nàng bị hạt cát bay vào mắt.
Thấy nàng quay đầu không nhìn mình nữa, trong lòng Mặc Diệp sinh ra mấy phần áy náy.
Hắn thở dài một hơi: “Năm đó người có quan hệ tốt nhất với bổn vương là Lục ca.”
“Lúc đó ta là người nhỏ nhất, chuyện các huynh đệ còn lại thích nhất là bắt nạt ta.

Lục ca luôn luôn che chở cho ta! Nhưng có một ngày, khi ta rời giường thì lập nghe được tin tức Lục ca đã rơi vào hồ sen.”
“Ngày hôm đó là ngày băng tuyết ngập trời… Lục ca đã không còn nữa.”
Giọng nói của Mặc Diệp nhiều hơn mấy phần cô đơn: “Từ đó về sau ta hiểu ra rằng, ai có quan hệ thân cận với ta nhất thì sẽ trở thành cái đinh trong mắt mấy người còn lại.”
“Cho nên về sau, Bổn vương dần quen với việc lẻ loi một mình.”
Cho dù là Mặc Phi Phi, muội muội ruột của hắn, hắn cũng rất ít khi thân cận với nàng.
Hắn sợ sẽ mất đi, cũng sợ liên lụy người khác.
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Vân Quán Ninh sinh ra cảm giác khó chịu.
Hóa ra Mặc Diệp cũng không phải là người sinh ra đã có tính tình lạnh lùng.
Sở dĩ hắn biến thành bộ dạng này, là vì bị bọn họ ép!
Vân Quán Ninh quay đầu lại, nói gằn từng chữ: “Nếu đã là như vậy thì chúng ta lại càng muốn liên thủ với ngươi.

Để cho tất cả những người đã từng hại ngươi phải xuống địa ngục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận