Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Mặc Hàn Vũ gắp một miếng ngó sen, nếm thử mùi vị xong lại bỗng kinh ngạc trợn tròn mắt: “Đây, đây…”
Đây là món ăn thần tiên gì vậy chứ?
“Hàn Vương thấy mùi vị như thế nào?”
“Đây quả thật là sơn hào hải vị của nhân gian đó.


Mặc Hàn Vũ lại gắp thêm một miếng khoai tây, tiếp tục nhịn không được lại gắp thêm một miếng móng gà khìa, ăn không ngừng miệng.


Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu cười.

Nhìn dáng vẻ “chưa từng va chạm với thế gian” đó của Mặc Hàn Vũ, Mặc Diệp cười lạnh trong lòng.

Những lúc bình thường, Vân Quán Ninh cũng đều sẽ làm mấy món này, hắn đã thưởng thức qua từ lâu rồi.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy rất tự hào về người phụ nữ của mình.


Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ ăn món khìa đó quá hối hả, Vân Quán Ninh khẽ buông đũa xuống mỉm cười: “Hàn Vương.


“Nếu huynh muốn uống rượu, chỉ uống không như thế thì nhạt nhẽo quá nhỉ? Chi bằng chúng ta chơi trò mới mẻ hơn đi.


Mặc Hàn Vũ thoáng ngừng đũa: “Chơi như thế nào?”
Trước loại rượu này, hắn ta đã có chút sợ hãi.

Mặc Diệp quay đầu thầm cười khổ, xác định được Vân Quán Ninh là muốn hành sự rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận