Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Mặc Hồi Phong này phạm tội, tất nhiên là nên đánh hắn ta.

Mặc Tông Nhiên gật đầu: “Ừ, trước mắt trong lòng trẫm thoải mái hơn nhiều rồi”
Nghe tiếng gậy ngoài cửa, lòng ông càng thả lỏng hơn, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Vân Quán Ninh: “Nha đầu ngươi cũng không ít ý tưởng quỷ quái!”
“Ngươi không sợ lão tam biết là chủ ý của ngươi sẽ oán hận ngươi sao?”
“Phụ hoàng, người không thể qua cầu rút ván được!”
Vân Quán Ninh trừng mắt: "Vừa rồi con dâu không nói gì hết! Là bản thân người tự quyết định phạt trượng, chẳng liên quan gì đến con dâu cả.”
"Ha ha ha ha..."
Mặc Tông Nhiên bật cười.

Ngoài cửa, Mặc Hồi Phong bị đánh đến mặt mày tím tái, mồ hôi nhễ nhại, la hét thất thanh.


Tần Tự Tuyết đau lòng không thôi lo lắng đứng ở một bên, không ngừng kêu ngự lâm quân ra tay nhẹ một chút.

Tiếng la hét ngoài cửa xen lẫn với tiếng cười sảng khoái trong ngự thư phòng, trong mắt Chu Oanh Oanh lóe lên tia phức tạp.

Xem ra Vân Quán Ninh quả là rất được lòng phụ hoàng!
Đúng lúc này ba huynh đệ Mặc Diệp cùng Mặc Hồi Diên, Mặc Hàn Vũ biết được tin kéo đến.

Nhìn thấy Mặc Hồi Phong bị đè trên ghế đánh, Mặc Hàn Vũ hớn hở tiến đến: “Ở, lão tam làm sao vậy?”
Nụ cười châm biếm của Mặc Hàn Vũ hiện ra rất rõ, như thể chỉ sợ Mặc Hồi Phong sẽ không nhìn
thấy được vậy.


Hắn ta còn cố ý tiến gần, ngồi xổm trước mặt của người kia nói: "Hôm nay trời cũng không nóng lắm, sao đầu của đệ lại đổ đầy mồ hôi thế kia? Thiết nghĩ là từ nơi biên cương vội vã trở về, cho nên đổ nhiều mồ hôi vậy nhỉ?"
Hắn ta làm ra vẻ "thân thiết” mà lau mồ hôi trên mặt của Mặc Hồi Phong.

Lúc này đây, nếu không phải là đau đến mắng không được, Mặc Hồi Phong nhất định sẽ phỉ nhổ một trận thật ác nghiệt, để người kia cút được bao xa thì cút.

Mặc Hồi Diên là đại ca.

Lúc bình thường cũng rất có phong độ của một người đại ca.

Nhìn thấy Mặc Hồi Phong đau đớn nói không nên lời, hắn ta vội cau mày nói với ngự lâm quân: "Nhẹ tay một chút."
"Phụ hoàng ở bên trong, cũng sẽ không nhìn thấy."
Mặc Diệp không nói gì.

Tần Tự Tuyết chỉ ở đó mà khóc lóc thảm thiết, Chu Oanh Oanh lại khoanh hai tay đi tới bên cạnh Mặc Hàn Vũ nói: "Chàng cũng đừng giậu đổ bìm leo nữa, chàng nhìn coi, Doanh Vương đau đến trán nổi gân xanh cả rồi."
Thật ra nàng ta không phải là có ý nói đỡ cho Mặc Hồi Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận