Da mặt vương gia dày thật!
Lúc trước còn một lòng cho rằng, tiểu công tử là “dã chủng” của tên gia đinh kia.
Ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nói vương phi cắm sừng hắn, muốn gϊếŧ chết vương phi và tiểu công tử.
Hiện giờ cũng không biết là ai, tha thiết tiến lên lấy lòng vương phi và tiểu công tử.
Mặt của vương gia, bị đứa con này vả cho đau lắm nhỉ?
Như Ngọc giận mà không dám nói gì.
Sau khi phỉ nhổ trong lòng đã rồi mới chán ngán đi mua pháo.
Hắn ta vừa rồi quên nói, tiểu công tử nói muốn mua pháo, không phải để chơi, mà là muốn… phá Thính Trúc Viện của vương gia!
Ai bảo hắn luôn ức hiếp mẫu thân chứ.
“Chủ tử…”
Như Ngọc nhớ ra vụ này, vừa quay người đã thấy Mặc Diệp đã đi vào đại sảnh.
Ài, thôi đi mua pháo trước vậy.
Mặc Diệp vào đại sảnh, chỉ thấy hai mẹ con đang cười cười, nói chuyện.
Thấy hắn đi vào, Vân Quán Ninh chỉ làm như không thấy.
Nàng còn đang tức giận chuyện lúc nãy trên xe ngựa đây!
Ai bảo Mặc Diệp bịt miệng nàng, không cho nàng nói chứ?
Ai bảo đã lâu như vậy rồi, trong lòng hắn vẫn còn nhớ đến người trong mộng Tần Tự Tuyết đấy chứ?!
Nàng mới là Minh Vương phi danh chính ngôn thuận, là thê tử chân chính của hắn.
Mặc dù hai người không có tình cảm, nhưng du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu kỳ quái lại khiến cho Vân Quán Ninh khó chịu, nghĩ đến Mặc Diệp vẫn còn thích Tần Tự Tuyết thì lập tức tức giận trong lòng!
Trên khuôn mặt nhỏ của Viên Bảo, cũng bao phủ một lớp sương băng, tỏ rõ không muốn gặp hắn.
“Mẫu thân, chúng ta quay về Thanh Ảnh Viện đi!”
Viên Bảo trượt từ trên ghế xuống, nắm tay Vân Quán Ninh bước đi: “Hôm nay thái lão gia đã dạy con làm văn, con đã viết một bài văn, mẫu thân xem đi.
”
“Được.
”
Hai mẹ con đứng dậy rời đi.
Mặc Diệp vừa đi vào, còn chưa kịp mở miệng: “…”
Gió Bắc thổi, thổi thấu qua tim hắn lạnh ngắt.
Hắn là người trong suốt hay gì?
Hai mẹ con này, ai cũng không nhìn thẳng vào hắn?!
Hắn vẫn chưa mất hy vọng, lại nhíu mày đi theo.