Mặc Tông Nhiên vừa giữ Đức Phi, vừa cau mày nhìn Mặc Diệp: “Hôm nay trẫm thấy nha đầu đó như chết tâm rồi, có thể thấy là bị con làm tổn thương không nhẹ.
”
Mặc Diệp cúi đầu: “Phụ hoàng, đều tại con không tốt.
”
“Biết không tốt rồi còn không mau đi nhận lỗi?”
Mặc Tông Nhiên xém chút đá vào hắn rồi.
Cái thằng kém cỏi này!
Cứ phải chọc giận thê tử mình mới biết lợi hại?
“Hoàng thượng, Diệp Nhi mới là con trai ruột của ngài, sao ngài cứ bênh vực con nha đầu đó chứ?”
Đức Phi không vui.
“Nàng còn nói nữa sao?”
Mặc Tông Nhiên lườm bà ta một mắt: “Nàng làm mẹ chồng người ta, trẫm đã nói nàng bao nhiêu lần rồi? Năm xưa mẫu hậu và trẫm đối xử với nàng như thế nào?”
“Còn nàng thì đối xử với Quán Ninh như thế nào?”
“Thần thiếp…”
“Nàng đừng nói nữa!”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tính cách của Quán Ninh y hệt như nàng hồi trẻ vậy.
Bản thân nàng cũng là loại người kiêu ngạo, bướng bỉnh, không để ai trong mắt, mà nàng lại không cho phép người ta cũng như vậy à?”
“Nàng chỉ cho trẫm bênh nàng, không cho trẫm bênh nha đầu kia?”
“Nha đầu đó mà không có trẫm che chở, e là bị nàng ăn tươi nuốt sống rồi! Nàng làm như vậy là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”
Ông ấy mắng Đức Phi một trận.
Vẻ mặt Đức Phi lúc trắng lúc xanh, rũ mặt xuống.
“Huống chi trẫm không phải là hôn quân không phân biệt đúng sai.
”
Thấy bà ta có vẻ biết lỗi rồi, Mặc Tông Nhiên nhẹ giọng lại: “Trẫm thấy nha đầu đó là khẩu xà tâm phật thôi! Tuy nó hay chọc tức nàng, nhưng đối xử với nàng rất tốt.
”
“Loại con dâu như vậy, nàng tìm đâu mà ra!”
Trong số các con dâu, người ông ấy ưng ý nhất chính là Vân Quán Ninh.
Cho nên, ông ấy không cho phép ai bắt nạt nàng cả!.