“Không biết Minh Vương đến đây có chuyện gì?”
Sắc mặt Cố Minh ôn hòa, tuy có ý cười, nhưng giọng điệu nhàn nhạt.
“Cố nhị gia.
”
Mặc Diệp gật đầu một cách khách sáo, đưa mắt nhìn về phía sau của hắn: “Không biết vương phi của bản vương có ở quý phủ không?’
“Không có.
”
Cố Minh nói dối không hề chớp mắt: “Vương gia đánh mất vương phi, sao lại đến Cố gia tìm người?”
“Dù sao thì Cố lão gia cũng là ông ngoại của nàng ta, Cố nhị gia là nhị cữu cữ của nàng ta.
”
Sắc mặt Mặc Diệp không có biểu cảm gì.
Cố Minh khẽ cười: “Nói vậy là không đúng rồi.
Xét về độ thân quen, dù là Minh Vương phi mất tích, thì vương gia cũng nên đi tìm người ở Phủ Ứng Quốc công, chứ không phải Cố gia.
”
“Xét về thị phi, vương gia nên tự kiểm điểm lại bản thân, có phải đã làm chuyện quá đáng gì nên Minh Vương phi mới bỏ nhà ra đi.
”
“’Xét về đạo lý, lẽ ra phải là người của Cố gia đi đòi người mới đúng.
”
Hắn dừng lại một chút, vẻ cười trên mặt nhạt đi đôi phần: “Cho dù Vân gia có quan tâm Ninh Nhi hay không, thì Ninh Nhi và Viên Bảo cũng là người quan trọng của Cố gia.
”
“Bây giờ vương gia đến trước Cố gia ta nói là Ninh Nhi và Viên Bảo mất tích…”
Hắn ngước mắt lên nhìn Mặc Diệp, trong ánh mắt lộ ra sự bất thiện: “Vậy thì ta phải hỏi vương gia, tại sao Ninh Nhi và Viên Bảo lại mất tích?”
Mặc Diệp cau mày.
Người của Cố gia đều là quan văn nho gia, Thái Phó càng là được thừa kế qua mấy đời.
Trong hoàng thất, không ít hoàng tử thái tử, thậm chí cả hoàng đế đều được Thái Phó dạy bảo qua.
Cho nên đối với Cố gia, hoàng thất trước giờ đều rất lễ nhường.
Người của Cố gia đều rất giỏi biện luận.
Bản lĩnh chọc tức chết người khác không cần phải đền mạng của Vân Quán Ninh, và cả sự miệng mồm lanh lợi xem ra đều là công lao của máu Cố gia chảy trong người nàng.
Bây giờ bị Cố Minh chất vấn một phen, không ngờ Mặc Diệp lại có chút đuối lý?
Hắn rõ ràng là đến đây đòi người mà!.