Cố Minh trầm giọng dạy bảo nàng: “Con nỡ lòng nào để Viên Bảo mất cả mẫu thân?”
“Sau này không được nói những lời kém cỏi vậy nữa!”
“Con biết rồi, cữu cữu.
”
Vân Quán Ninh tủi thân đáp.
“Con yên tâm, nếu như Minh Vương bắt nạt con, ta và ông ngoại con chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
”
Thấy vẻ mặt uất ức của nàng, Cố Minh lại thấy đau lòng.
Hắn nhẹ giọng, đột nhiên nói: “Ninh Nhi, thật ra là con đang ghen đó.
”
“Ghen sao?”
Vân Quan Ninh kinh ngạc!
Nực cười!
Nàng là ai chứ?
Sao mà ghen vì Mặc Diệp được?
Nhớ lại tối qua, cũng vì câu nói này mà nổi giận với Mặc Diệp, bây giờ lại nghe Cố Minh nói vậy, nàng lập tức nhảy dựng lên: “Cữu cữu, người đang nói chuyện liêu trai với con sao?”
“Con mà ghen sao? Mà còn là ghen vì tên cẩu nam nhân đó sao?”
“Con nhận hay không, trong lòng con biết là được.
”
Cố Minh lắc đầu: “Con nghỉ ngơi đi, bên Minh Vương có ta và ông ngoại con ra mặt.
”
“Chừng nào nghĩ kĩ rồi thì theo hắn về.
”
Hắn đẩy xe rời khỏi.
Cửa phòng được đóng lại, Vân Quán Ninh nhìn tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, trong không khí có những hạt bụi lơ lửng, nhưng khi đưa tay ra lại không nắm được chúng.
Nàng thử vài lần rồi buông tay xuống.
Đến hạt bụi cũng không bắt được, thì nói chi đến trái tim của Mặc Diệp?
Nàng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có được trái tim của hắn.
Cho nên, hắn có tư cách gì khiến nàng ghen vì hắn chứ?
Hắn không có tư cách!
Một đêm không ngủ, lúc này đầu óc cũng không tỉnh táo nữa rồi.
Vân Quán Ninh nằm xuống giường, kéo chăn đắp qua đầu rồi ngủ thiếp đi.
…
Mặc Diệp thất vọng quay về.
.