"Nhị muội muội, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ."
Vân Quán Ninh áp chế hận ý trong mắt, trên mặt vui vẻ ngồi xuống: "Mới vừa nghe nói là nhị muội muội đến đây, bổn Vương phi còn tưởng rằng, là ta nghe lầm."
Vân Đinh Lan vốn định trực tiếp nhập tọa.
Nhưng nghe nàng tự xưng "bổn Vương phi" ...!
Đây là lấy thân phận Minh Vương phi ra dọa nàng ta?!
"Coi trí nhớ của muội này, vậy mà lại quên mất tỷ tỷ sớm đã là Minh Vương phi cao quý, thật là đáng đánh đòn!"
Sắc mặt nàng ta hơi biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, điềm nhiên như không tiến lên hai bước, một mực cung kính hành lễ thỉnh an nàng: "Muội muội thỉnh an Vương phi."
Thấy thế, ánh mắt Vân Quán Ninh không khỏi lóe lên.
Quả nhiên đẳng cấp của Vân Đinh Lan này còn cao hơn cả Tân Tự Tuyết!
Nhớ lại cảnh đêm đó Tần Tự Tuyết đến vương phủ tốt xấu còn có thể nhìn thấy nàng ta thay đổi sắc mặt.
Nhưng Vân Đinh Lan này thế nhưng vẫn giữ được sự bình thản như vậy!
Vân Quán Ninh lại càng cảnh giác với nàng ta hơn chút nữa.
"Nhị muội muội khách sáo vậy làm chi? Ta và muội thế nhưng là thân tỷ muội!"
Nàng cười ban tọa, phân phó hạ nhận đổi lại trà nóng lần nữa, lúc này mới nâng mắt nhìn về phía nàng ta: "Không biết hôm nay nhị muội muội đến đây là có việc gì?"
Vân Đinh Lan bất động thanh sắc dò xét nàng.
Vốn tưởng rằng, Vân Quán Ninh sớm đã bị giết Mặc Diệp chết rồi.
Bốn năm nay, minh vương phủ tuyên bố với bên ngoài: "Thân thể Minh Vương phi có bệnh nhẹ cần tĩnh dưỡng", cho nên bốn năm nay nàng chưa bao giờ lộ diện.
Có điều, đây chỉ là tuyên bố với người ngoài mà thôi.
Phủ Ưng quốc công sao lại không biết ẩn tình trong đó?!
Tuy rằng Vân Đinh Lan này che giấu tâm sự vô cùng tốt.
Nhưng vẫn không có tránh được hai mắt của Vân Quán Ninh.
"Nhị muội muội đang nghĩ gì vậy?"
Nàng ta khẽ cười ra tiếng: "Bốn năm không gặp nhị muội muội càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn trước rồi.
Vừa rồi nhìn thoáng qua bổn Vương phi thật không nhận ra người đó."
"Tỷ tỷ khen nhầm rồi."
Vân Đinh Lan phục hồi lại tinh thần, giống như lơ đãng hỏi: "Vương gia còn chưa tan triều
sao?"
Cuối cùng kìm nén không được thử do xét một câu, Vân Quán Ninh lập tức đoán ra ý của
nàng ta.
Chắc hẳn nghe nói nàng đã không còn bị cẩm túc nữa cho nên mong ngóng đến dò xét đây
mà?
Vân Quán Ninh nâng chum trà lên không lộ dấu vết đổi chủ đề: "Bốn năm không gặp, không biết phụ thân cùng mẫu thân như thế nào? Những năm gần đây, ta thường xuyên nhớ tới các ngươi, đáng tiếc bởi vì thân thể có bệnh nhẹ không cách nào trở về thăm, thật sự là tiếc nuối."
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, sức khỏe của phụ thân và mẫu thân rất tốt."
Trong lòng Vân Đinh Lan cười lạnh.
Rõ ràng là bị Vương gia cầm túc, không cách nào ra ngoài được.
Lại nói là thân thể có bệnh nhẹ...!
Ở trước mặt nàng ta còn giả thanh cao gì chứ!
"Bây giờ tỷ tỷ đã khỏe lại rồi, cũng có thể thường xuyên về nước công phủ thăm một chút.
Cũng tránh cho người bên ngoài luôn phỏng đoán, quốc công phủ vì sao không có qua lại với minh vương phủ."
Nàng ta nhiệt tình nói: "Tỷ tỷ sợ là không biết, năm đó tỷ tỷ gả đến vương phủ."
"Chu di nương lập tức sinh hạ nhi tử cho phụ thân, đệ đệ nhỏ nhất của chúng ta, bây giờ mới bốn tuổi!"
RU
Vân Đinh Lan cố ý chuyển qua tán gẫu việc nhà, cố gắng kéo gần khoảng cách khoảng cách với Vân Quán Ninh.
Đáng tiếc, nàng không thèm để ý.
"Đúng vậy! Ta là thân thể có bệnh nhẹ không cách nào ra ngoài, cho nên không thể về quốc công phủ thăm.
Không biết người của quốc công phu...!Có phải tất cả cũng đều có bệnh nhẹ trên người hay không, bốn năm nay vậy mà chưa từng tới thăm qua bốn Vương phi lấy một lần."
Vân Quán Ninh không chút khách khí lột luôn màn che xuống.
"Người không biết, còn tưởng rằng người của quốc công phủ mềm nắn rắn buông, cho rằng bổn Vương phi không được sủng, không được Vương gia coi trọng, cho nên mới sốt ruột đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi."
Nói xong nàng lắc đầu than nhẹ: "Cũng may hôm nay muội muội đến đây."
"Cũng tốt để cho những kẻ nói xấu sau lưng kia tự vả vào mặt, phải không?"
Nàng nói trắng cả ra làm cho Vân Đinh Lan xấu hổ mặt đỏ tận mang tai.
Nàng vừa đánh vừa xoa khiến cho Vân Đinh Lan không biết nên tiếp lời thế nào.
Vân Quán Ninh ngược lại không để ý nàng ta yên lặng chỉ tiếp tục nói: "Đều nói thân thích với nhau phải thường xuyên qua lại mới thân thiết được! Cho nên sau này quốc công phu và vương phủ phải thường xuyên qua lại mới được."
"Để tránh bị người ta buông lời ong tiếng ve."
Vân Đinh Lan âm thầm tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, Vân Quán Ninh không phải không biết.
Bằng không, cũng không đến mức bây giờ đã qua tuổi mười chín rồi vẫn đang chờ người nọ buông tay lấy nàng.
Mà người nọ vừa hay đứng phía đối lập với minh vương phủ.
Quốc công phủ nếu thường xuyên qua lại cùng minh vương phủ, ắt sẽ bị người nọ ngờ vực vô căn cứ.
Vân Quán Ninh ngược lại muốn nhìn thử vị phụ thân này cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào!
Sắc mặt Vân Đinh Lan ngượng ngùng, cười khan một tiếng đáp: "Tỷ tỷ nói rất phải! Chúng ta là người một nhà, mà người một nhà tự nhiên nên thường qua lại với nhau mới phải."
"Đúng rồi, hôm nay muội muội còn có một việc."
Tựa hồ nhớ ra mục đích đến đây Vân Đinh Lan vội ngẩng đầu: "Qua một tháng nữa, chính là sinh thân của phụ thân."
"Phụ thân cố ý để cho ta tới mời tỷ tỷ và Vương gia, đến lúc đó cùng về quốc công phủ đoàn
viên."
Tình hình của Vân Quán Ninh cuối cùng ra sao, liệu có được sự Mặc Diệp đối xử khác đi hay không...!
Thời gian này vẫn chưa nhìn ra được thật giả.
Một tháng sau là thọ yến của Vân Chấn Tung có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào như vậy chắc chắn có thể nhìn ra dấu vết!
Trong mắt Vân Đinh Lan hiện lên một tia u ám.
"Nếu là sinh thần của phụ thân, ta và Vương gia tự nên trở về chúc thọ phụ thân.
Người trở về nói với phụ thân, đến lúc đó bổn Vương phi nhất định chuẩn bị cho ông ấy một kinh hỉ thật lớn!"
Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
"Muội muội gấp gì chứ? Cũng đã gần đến trưa rồi, sao người không ở lại ăn trưa rồi hẵng về?"
Vân Quản Ninh "nhiệt tình" giữ lại.
Vừa nói, vừa đi cùng Vân Đinh Lan ra đến cửa chính Sảnh: "Khó khăn lắm mới gặp được người một lần, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với người đấy".
Nàng càng là nhiệt tình, trong lòng Vân Đinh Lan càng cảm thấy cổ quái.
Càng nóng lòng muốn rời khỏi, vì vậy vội khoát tay: "Ngày khác muội lại đến thăm tỷ tỷ!"
Hai người còn đang lôi lôi kéo kéo ở cửa chính thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói trầm đục: "Hôm nay thế nhưng lại có khách tới cửa?"