Vân Quán Ninh giương mắt nhìn sang, chỉ thấy Mặc Diệp cả người mặc cẩm bào màu đen đang sải bước đi tới.
Toàn thân tỏa ra hơi thở xơ xác tiêu điều, sát ý trong mắt vẫn chưa trút bỏ hoàn toàn.
Vẻ mặt hắn u ám, liếc mắt đã có thể nhìn ra tâm trạng lúc này đang khó chịu.
Nàng không khỏi cau mày.
Nam nhân này, thường ngày cãi nhau với nàng cũng đã đành.
Lúc này chắc sẽ không mặc kệ thể diện của nàng, nhe nanh múa vuốt với nàng trước mặt Vân Đinh Lan chứ?
Như vậy, chắc nàng sẽ mất mặt lắm!
Thế là, Vân Quán Ninh vội vàng cười đáp: "Vương gia về rồi."
"Hôm nay nhị muội muội đến, mời chúng ta tháng sau về phủ Quốc công tham gia thọ yến của phụ thân."
Nàng tiến tới nghênh đón, chủ động kéo cánh tay Mặc Diệp, ngón tay thầm véo hắn một cái.
Mặc Diệp bỗng thấy đau ở eo, cơ thể khựng lại một chút.
Rất nhanh đã hiểu ý của nàng, hắn nở một nụ cười đầy miễn cưỡng đáp: "Vậy sao? Nếu đã như vậy thì nên quay về một chuyến."
Cảnh này lọt vào mắt của Vân Đinh Lan, vẻ mặt nàng ta thay đổi liên tục!
Xem ra tin đồn là thật, đồ tiện nhân Vân Quán Ninh này, quả nhiên là đã khác xưa!
Động tác nàng khoác tay Mặc Diệp rồi véo hắn, lọt vào trong mắt Vân Đinh Lan cũng biến thành cảnh khoe ân ái...!
Thậm chí, đối với chuyện về phủ Quốc công chúc thọ Vân Chấn Tung, Mặc Diệp cũng không từ chối, trái lại còn thuận theo lời của nàng nói quả thật nên về một chuyến.
Đây không phải là ngoan ngoãn phục tùng nàng sao?
Minh Vương này rốt cuộc là thế nào?
Vân Đinh Lan có bình tĩnh hơn nữa, lúc này cũng không nhịn được thay đổi vẻ mặt.
Liếc mắt thấy vẻ mặt thay đổi thất thường của nàng ta, Vân Quán Ninh cười khẩy trong lòng, nụ cười trên mặt lại càng tươi tắn hơn: "Chắc Vương gia mệt rồi? Thiếp thân xoa bóp vai cho chàng nhé."
Nghe giọng điệu dịu dàng này của nàng, Mặc Diệp chỉ cảm thấy muốn nổi hết da gà.
Xoa vai?
Chắc không phải nàng muốn tháo bả vai của hắn xuống luôn chứ?
Hắn vội cười xua tay: "Không cần đâu."
"Vương phi lo liệu nội vụ trong phủ mệt hơn bổn vương mới phải.
Hay là để bổn vương đấm bóp vai, xoa bóp lưng cho nàng nhé!"
Vừa nói, hai người đã ngồi xuống.
Vân Đinh Lan ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Mặc Diệp đứng bên cạnh đang nhẹ nhàng xoa lưng cho Vân Quán Ninh...!
Quả thật nàng ta không dám tin vào mắt mình!
Ngài đường đường là Minh Vương!
Nếu bị đồ tiện nhân Vân Quán Ninh này hạ cổ độc, uy hiếp gì đó thì ngài hãy nháy mắt!
Vân Đinh Lan gào thét trong lòng.
"Thời gian không còn sớm nữa, bổn vương căn dặn trù phòng, hôm nay làm thêm vào món thiết đãi Vân nhị tiểu thư thật chu đáo"
Ánh mắt Mặc Diệp dừng lại trên người Vân Đinh Lan, nụ cười trên mặt hơi hờ hững, sau đó khôi phục lại dáng vẻ âm trầm như ngày thường, không khác gì Minh Vương mà Vân Đinh Lan từng biết.
Lúc nhìn lại Vân Quán Ninh, ngay cả khóe mắt cũng mang theo nụ cười.
"Suy cho cùng cũng là muội muội của nàng, không thể đối xử tệ bạc rồi cho đi."
"Đa tạ Vương gia! Vậy thì theo căn dặn của Vương gia đi."
Vân Quản Ninh gật gật đầu, dặn dò bên ngoài cửa: "Người đâu! Căn dặn trù phòng hôm nay chuẩn bị thêm vài món."
"Vâng, Vương phi."
Hạ nhân ngoài cửa lập tức đáp lại, cung kính nhận lệnh mà đi.
Vân Đinh Lan đứng ngoài cửa, nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, hồi lâu vẫn chưa hoàn
hôn.
Mãi đến khi Vân Quán Ninh mở miệng gọi nàng ta, vẫy vẫy tay với nàng ta: "Nhị muội muội còn đứng đó làm gì? Mau vào đây ngồi nói chuyện!"
Không còn cách nào, Vân Đinh Lan hành miễn cưỡng bước vào.
Lần này, muốn đi cũng không được.
Không đi cũng phải nhân cơ hội xem thử, rốt cuộc Vân Quán Ninh đang có mưu kế xấu xa gì!
Ai biết được sau khi dùng bữa trưa xong, Vân Quán Ninh lại cho nàng ta một tin 'sét đánh
ngang tai"!
Nhìn thấy Viên Bảo đang ngồi bên cạnh nàng, trông rất giống nàng, Vân Đinh Lan cũng không nhịn được trố mắt nhìn: "Tỷ tỷ, tiểu, tiểu hài này là?"
"Đây là nhi tử của ta."
Vân Quản Ninh giới thiệu rất tự nhiên: "Viên Bảo, vị này là muội muội của mẫu thân, là di mẫu của con."
"Chào di mẫu."
Viên Bảo ngoan ngoãn gọi nàng ta một tiếng, sau đó bước đến đưa tay ra trước mặt nàng ta, chớp chớp đôi mắt to đen láy sáng ngời: "Lần đầu gặp mặt, xin chỉ bảo nhiều hơn."
Vân Đinh Lan: "..."
Lần này, nàng ta hoàn toàn ngẩn ra.
Nàng ta lại không biết, Vân Quán Ninh còn có nhi tử lớn như vậy?
Sau khi hoàn hồn trở lại, nàng ta vội vàng gật đầu: "Viên Bảo, con đáng yêu quá."
"Di mẫu khen một chút cũng không thèm để tâm."
Viên Bảo mấp máy: "Mẫu thân con nói, lần đầu gặp trưởng bối, trưởng bối đều cho lì xì."
"Lì xì?"
Đó là thứ đồ chơi gì vậy?
Vân Đinh Lan đầy khó hiểu, theo bản năng nhìn Vân Quán Ninh, nhưng lại thấy nàng xoa xoa hai đầu ngón tay.
Ý này rất rõ ràng, cần phải cho bạc!
Dù sao thì Viên Bảo còn ngoan ngoãn gọi di mẫu, nếu không cho thì cũng không hợp tình hợp lý lắm nhỉ?
Vân Đinh Lan vội tháo hầu bao bên hông xuống đưa cho Viện Bảo: "Viên Bảo, hôm nay di mẫu ra ngoài không mang theo ngân lượng."
"Chút quà này con đừng chê."
Nàng ta nhét hầu bao vào tay Viên Bảo: "Đợi lần sau gặp di mẫu nhất định sẽ chuẩn bị cho con một bao lì xì lớn!"
"Không chê đâu! Đa tạ di mẫu."
Viên Bảo ngoan ngoãn cảm tạ, nhưng lại nghe Mặc Diệp đột nhiên quát to: "Viên Bảo, quay lại đây."
Chỗ ngồi của nó ở giữa Mặc Diệp và Vân Quán Ninh.
Nghe tiếng quát của Mặc Diệp, nó cất đôi chân ngắn vâng lời chạy về, tự mình chập choạng ngồi lên trên ghế.
Chỉ thấy Mặc Diệp gắp một cái chân gà to bỏ vào trong bát của nó: "Chân gà kho tàu con thích ăn nhất đây."
Viên Bảo vui vẻ ăn ngon nghiến.
Vân Đinh Lan thấy không hiểu nổi.
Viên Bảo này, là con của Vân Quán Ninh...!
Lẽ nào, là con trai của nàng và Mặc Diệp?
Nếu không phải, sao Mặc Diệp lại cho phép nàng sinh con hoang của nam nhân khác?
Nếu là...!
Từ đầu đến cuối, cũng không nghe thấy Viên Bảo gọi hắn một tiếng "phụ thân".
Phủ Minh Vương cũng không thể che giấu cẩn thận tin tức này suốt bốn năm nay.
Bây giờ đương kim hoàng thượng chỉ có vài tôn nữ.
Mấy tiểu quận chúa này, cũng rất được hoàng thượng thương yêu.
Nếu vị này là hoàng tôn của hoàng thượng, được hoàng thượng xem như mạng...!trong cung không thể không có chút tin tức nào.
Đối với thân phận của Viện Bảo, Vân Đinh Lan trong lòng suy đoán không ngừng.
Xem ra phải quay về bàn bạc thật kỹ chuyện này với phụ thân.
Nàng ta mãi vùi đầu, lại không thèm ăn chút nào.
Đủ chuyện xảy ra trong phủ Minh Vương hôm nay, quả thật là quá đỗi kinh ngạc.
Cố Bá Trọng không muốn nhìn thấy người của Vân gia, vì thế không đến thiện sảnh dùng bữa, Vân Quán Ninh dặn dò hạ nhân mang đồ ăn đến thư phòng.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Viên Bảo cũng phải nghỉ trưa rồi.
Mặc Diệp không có việc gì làm bèn đưa Viên Bảo vệ Thanh Ánh Viện.
Vân Đinh Lan nhìn động tác nhẹ nhàng ôm Viên Bảo đã ngủ say rời đi của hắn, trong đôi mắt phủ đầy sương mù dày đặc.
Nàng ta không thể chờ đợi được muốn về phủ Quốc công, nói chuyện hôm nay cho Vân Chấn Tung và Trần Thị biết.
Nhưng Vân Quán Ninh không chịu thả người.
Tiếp tục kéo tay nàng ta, nằng nặc muốn uống trà chiều cùng với nàng.
Nàng sai người chuẩn bị trà bánh, bố trí trà chiều tại Ngâm Phong Các ở Hậu Hoa Viên.
Tỷ muội hai người vừa ngồi vào chỗ, nhìn thấy dáng vẻ tâm trạng bồn chồn của Vân Đinh Lan, Vân Quán Ninh bèn cười nói: "Nhị muội muội đến nay cũng gần hai mươi rồi nhỉ? Tại sao còn trì trệ không chịu xuất giá?"
"Chẳng lẽ là đang chờ ai?"
Một câu nói, khiến Vân Đinh Lan sợ đến mức mặt mày trắng bệch!
Lẽ nào, Vân Quán Ninh biết quan hệ của nàng ta và người đó sao?