Mặc Diệp kỳ thật là hiểu ý.
Nhưng đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người kia của nàng… hắn càng muốn nghe, Vân Quán Ninh rốt cuộc nghĩ thế nào.
Vì thế hắn lắc đầu: “Ngươi nói rõ xem.
”
“Làm cho ông ta quản tốt cái miệng mình.
”
Vân Quán Ninh cũng không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng với hắn: “Nếu không quản được, vậy thì trực tiếp gϊếŧ ông ta! Sau đó đổi lại người khác nghe lời hơn, đến giữ chức Khâm Thiên Giám!”
Nàng nở nụ cười thâm độc.
Giờ khắc này, cả người tràn đầy sát khí.
Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nhìn thấy một Vân Quán Ninh vô tình, khí phách như thế!
Hai tay chống má, hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Nữ nhân này, chẳng lẽ vẫn còn giận hắn?
Cho nên mới cố ý trút xuống đầu Khâm Thiên Giám?
Trong một phút, Hắn cảm thấy có chút đồng tình với Khâm Thiên Giám…
“Ngươi định làm thế nào?”
“Chẳng lẽ còn chưa nghĩ ra?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn Mặc Diệp: “Ngươi mới là nam nhân, ta đã thay ngươi bày mưu tính kế, chẳng lẽ còn phải thay ngươi, đi gϊếŧ Khâm Thiên Giám?”
“Ta chỉ là nữ nhân tay trói gà không chặt thôi!”
Nhìn nàng trợn mắt, mày dựng ngược, Mặc Diệp cúi đầu cười tủm tỉm: “Được, bổn vương hiểu rồi.
”
Tay trói gà không chặt?
Sợ là nàng hiểu sai nghĩa câu này đi?
Có bao nhiêu nữ nhân tay trói gà không chặt, nhảy dựng lên như nàng không?
Nhìn nàng đi ra ngoài không thèm ngoảnh mặt lại, Mặc Diệp có chút đăm chiêu.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ giải quyết tốt chuyện này, cho phụ hoàng một lời câu trả lời thỏa đáng.
Về phần Mặc Hồi Phong khiêu khích và bày mưu tính kế với hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng những lời vừa rồi của Vân Quán Ninh quả thật không tồi.
Người phụ ta, thì ta phụ người.
.