Lưu Đại Văn oan ức nói.
“Mặc dù hạ quan da dày thịt béo, nhưng con người Minh Vương lòng dạ ác độc, tra tấn người khác không lưu tình chút nào.
”
Mặc Hồi Phong không có tâm trạng, cũng không có hứng thú nghe Lưu Đại Văn kể lể.
Hắn ta trực tiếp cắt ngang lời của ông ta: “Ngươi đã khai Bản vương ra rồi hả?”
“Vương gia, hạ quan cũng là bất đắc dĩ…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Mặc Hồi Phong tàn nhẫn đạp một cước ngã ngửa.
“Ối!”
Lưu Đại Văn và Mặc Hồi Phong đều đồng loại than đau một tiếng.
Nhưng người trước là do bị đạp ngã, gáy đập vào chân ghế.
Lưu Đại Văn đêm nay đã bị đạp mấy cước rồi, lồng ngực đau đến mức không thở nổi.
Còn người sau là bởi vì đã đạp một cước mà không suy nghĩ, làm miệng vết thương lại nứt ra.
Dưới sự phẫn nộ, hắn ta dường như đã quên mất trên người mình còn đang bị thương.
Vì vậy hai người đồng thời cùng kêu lên một tiếng đau đớn.
Sắc mặt Mặc Hồi Phong trắng bệch, hạ nhân vội vàng tiến lên kiểm tra, chỉ thấy miệng vết thương khó khắn lắm mới khép lại giờ đã nứt ra lần nữa, quần cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Vương gia!”
Hạ nhân sợ đến mức ngón tay cũng run rẩy: “Miệng vết thương của ngài lại bị vỡ ra rồi!”
“Bản vương biết rõ! Ngươi la hét cái gì!”
Trong lòng Mặc Hồi Phong nghẹn một cục tức, hận không thể gϊếŧ chết hai người bọn họ cho hả giận!
Hắn ta dùng sức đẩy hạ nhân ra: “Đồ vô dụng, còn không mau tìm thuốc về đây!”
Lúc này hạ nhân mới vội vàng đi ra ngoài.
Ánh mắt của Mặc Hồi Phong giống như là muốn ăn thịt người vậy, độc ác nhìn chằm chằm Lưu Đại Văn đang ngã chổng vó: “Đồ phế vật không được tích sự gì! Vậy mà ngươi cũng dám phản bội Bản vương!”
Lửa giận của hắn ta cháy hừng hực.
Lúc này chút lý trí đã chẳng còn lại bao nhiêu của hắn ta tất cả đều đã bị sự phẫn nộ thay thế.
Mặc Hồi Phong dùng sức đập vào mép giường, tức giận quát lên: “Người đâu! Kéo tên phế vật này ra ngoài, loạn côn đánh chết cho ta.
”.