Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Chỉ thấy trên bức tường sau lưng họ, có một đứa nhỏ đang leo lên.
Bức tường của hậu viện Cố gia đã nhiều năm chưa tu sửa.

Lúc nãy Viên Bảo cố sức leo lên, không cẩn thận giẫm hư mất một miếng gạch đỏ, rơi xuống dưới… làm vang lên một tiếng ‘bịch’ giòn tan.
Tiếng vang này đã làm kinh động đến Vân Quán Ninh và Mặc Diệp phải vội vàng tách ra.
Viên Bảo biết mình đã ‘gây ra họa’.
Vội vàng rụt cổ định nhảy xuống bỏ trốn, ai ngờ lại giẫm vào khoảng không, chỉ có thể nằm bò trên đầu tường.
Vân Quán Ninh không khỏi đỡ trán.
Nàng không biết con trai ba tuổi nhà người khác, có phải cũng tinh quái như vậy không.
Tiểu thịt viên nhà nàng đây, ba tuổi đã có thể leo tường, ở trên phương diện tình cảm còn biết nhiều hơn cả nàng… Nhìn dáng vẻ đáng thương nằm bò trên tường, làm sao cũng không xuống được của Viên Bảo, Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy mắc cười.
“Mẫu thân, người cười cái gì chứ!”
Thấy nàng cười, Viên Bảo tức giận bất bình hừ một tiếng: “Con là không thể yên tâm về hai người!”
“Sợ hai người gặp mặt sẽ đánh nhau, cho nên mới đến nhìn trộm!”
“Con đã không xuống được rồi, người còn cười con.

Rốt cuộc con có phải do người sinh không! Con được người nhặt từ trong thùng rác về đúng không?”
Cái miệng nhỏ của Viên Bảo nói bô bô nguyên một tràng dài, u oán nhìn nàng.
Vân Quán Ninh còn chưa nói gì, đã thấy Mặc Diệp nhún người nhảy một phát, ôm nó xuống khỏi đầu trường.
Hắn ôm chặt nó, mặt mày nghiêm túc răn dạy: “Viên Bảo, phía trên đó quá nguy hiểm! Con là một đứa trẻ, không thể leo lên cao như vậy, lỡ như ngã xuống thì làm sao đây?”
Một vương gia ngày thường luôn cao ngạo, lạnh lùng, lúc này cũng biến thành một từ phụ càm ràm.

“Dạ biết rồi.”
Viên Bảo mím miệng: “Vậy con về thư phòng trước đây! Nếu như thái lão gia không tìm thấy con, thì lại sốt ruột.”
Lúc nãy nó lấy cớ muốn đi nhà xí, mới chuồn khỏi thư phòng được.
Nếu hai người này đã không có việc gì, nó cũng yên tâm mà trở về rồi.
Đến khi Viên Bảo vào phòng rồi, Vân Quán Ninh mới buồn cười nhìn Mặc Diệp, ánh mắt chứa sự trào phúng nhàn nhạt: “Ta còn nhờ có người đã từng nói, dưới cây gậy xuất nhân tài.

Còn nói gì mà, Viên Bảo là nam hài, không thể quá mức nhún nhường, nuông chiều.”
“Vừa nãy cũng không biết là ai căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi lạnh! Sợ Viên Bảo rụng mất sợi tóc!”
Mặc Diệp: “…Là bổn vương.”
“Đều là bổn vương.”
Hắn biết, nữ nhân này nhất định sẽ cười nhạo hắn!
Nhưng thế thì đã sao?
Hắn thương Viên Bảo!
Nếu như ai dám tổn thương đến Viên Bảo, hắn sẽ liều mạng với người đó!
“Về Vương Phủ với bổn vương.”
Mặc Diệp cũng không nói thêm nữa, chỉ giơ tay ra kéo nàng đi.
Lần này, Vân Quán Ninh đã phản kháng lại.
Nàng hất tay Mặc Diệp ra, làm ồn lên: “Làm gì, làm gì hả! Lôi lôi kéo kéo ở chỗ đông người như vậy, còn ra thể thống gì?”
“Bổn vương là phu quân của ngươi.”
Mặc Diệp trầm mặt: “Kéo ngươi thì đã làm sao?”
“Ta còn có việc, không nói lý với ngươi.”

Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng, bước qua người hắn.
Mặc Diệp vốn muốn đi theo, nhưng biết nữ nhân này rất thông minh.
Nhỡ đâu bị nàng phát hiện…
Hắn cũng đã nghe nói về nguyên nhân đêm hôm qua, Đức Phi tranh chấp với Cố Bá Trọng tại Cố gia.

Nếu như Vân Quán Ninh phát hiện hắn phái người theo nàng, nàng nhất định sẽ hiểu lầm.
Đến lúc đó lại sẽ nói là hắn không tin nàng, nghi ngờ nàng ở bên ngoài làm bừa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Diệp từ bỏ suy nghĩ phái người đi theo nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, lúc này mới vào cung thượng triều.
Có tên nhóc quỷ lanh lợi Viên Bảo xen ở giữa, hôm nay trông thái độ của Vân Quán Ninh dường như cũng đã có nới lỏng.
Chuyện đón hai mẹ con về Vương phủ, hẳn là sắp được rồi.
Hôm nay còn sớm.
Chưa qua giờ ngọ, Vân Quán Ninh đã lên vúi Vân Vụ.
Lúc này, Huyền Sơn tiên sinh, ‘đạo mạo xuất chúng’ trong miệng người khác đang nằm trên một phiến đá phơi nắng, hai chân bắt chéo, bên cạnh còn có một con gà.
Không chỉ có ông nằm phơi nắng, mà con gà đó cũng bị ép nằm bên cạnh ông phơi nắng.
Có lẽ là con gà đó không nghe lời, nên Huyền Sơn tiên sinh đã dùng dây thừng trói nó lại, cưỡng ép nó nằm bên cạnh.
Thấy thế, Vân Quán Ninh cảm thấy rất cạn lời.
Huyền Sơn tiên sinh này, ngày thường ở một mình cô đơn quá à?
Nàng đến gần nhìn con gà bị trói một cái, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ u oán trong mắt một con gà…
Nàng khẽ bật cười.

“Nha đầu thối, cười cái gì?”
Huyền Sơn tiên sinh liếc nàng một cái.
Vân Quán Ninh giơ tay chỉ con gà bên cạnh: “Huyền Sơn tiên sinh, người nhìn kỹ một chút, có phải là con gà của người muốn bày tỏ cái gì không?”
“Gà thì có thể bày tỏ cái gì? Trừ tiếng kêu ‘cục cục cục’ ra, nó lại không biết nói chuyện.”
Tuy rằng nói vậy, Huyền Sơn tiên sinh cũng nổi lòng hiếu kỳ.
Ông ngước đầu lên, nhìn kỹ mặt còn gà.
“Có gì đâu!”
“Có phải là nó đang nói với người rằng: Mau thả ta ra! Cái tên khốn nạn này!”
Vân Quán Ninh chớp chớp mắt.
Huyền Sơn tiên sinh: “…Ta cảm thấy ngươi đang mắng ta?”
“Không, ta đang khen người.”
Vân Quán Ninh cởi dây trói cho con gà, bất đắc dĩ nói: “Người đây không phải là đang làm khó người… làm khó gà sao? Nó có thể nằm như vậy, người cũng không cần phải dùng dây trói nó lại.”
“Không phải ngươi nói là hôm nay sẽ làm gà trống nướng cho ta sao?”
Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng với vẻ mặt mong đợi.
Ông chà xát đôi tay, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm con gà trong tay nàng.

Nếu như không phải còn cố kỵ về hình tượng, phỏng chừng là bên mép còn chảy nước miếng.
Vân Quán Ninh: “…”
Đối với thức ăn ngon, Huyền Sơn tiên sinh nhớ rõ hơn bất cứ thứ gì.
Hôm qua nàng nói là nếu như xuống núi, hôm nay lão già xấu xa này đã giả vờ hồ đồ rồi!
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Không phải người nói luyến tiếc mấy con gà của người sao? Vì gà trống nướng, sao người có thể bán đứng chúng nó chứ?”
Huyền Sơn tiên sinh vẻ mặt nghiêm trang đáp lại: “Ngươi hiểu cái gì!”
“Trên đời này, chỉ có rượu ngon và thức ăn ngon là không thể phụ bạc!”
“Nếu như người xuống núi với ta, ta nhất định sẽ không phụ bạc người và nó.”

Vân Quán Ninh nhân cơ hội nói.
Huyền Sơn tiên sinh khinh thường, nhìn nàng một cái: “Đừng hòng mua chuộc ta! Ta là dạng người gì? Có thể bị một người nhỏ nhặt như ngươi mê hoặc mất tâm trí sao?”
Vậy ý là không cùng nàng xuống núi rồi.
Vân Quán Ninh đột nhiên tức lên.
Cái lão già! Xấu! Xa! Này!
Lừa nàng làm thức ăn ngon cho ông ta ăn một cách trắng trợn!
Sớm biết ông không chịu xuống núi, không bằng nàng đi cho heo ăn!
Vân Quán Ninh quăng con gà trong tay, quay người đi.
Con gà có được tự do, bước chân gà ra, điên cuồng lao vào trong chuồng gà.
Thấy nàng nói đi là đi, Huyền Sơn tiên sinh gãi đầu: “Ninh nha đầu, ngươi tức giận rồi à? Có phải là ngươi đang mắng thầm ta không?”
Ông hiểu nàng quá mà!
“Cho dù ngươi muốn đi, thì cũng phải làm gà trống nướng cho ta rồi hẳn đi chứ!”
Con gà vừa mới chạy về lại chuồng gà: …
Nó mỗi ngày đều gáy báo giờ cho ông ta, cuối cùng lại rơi vào một kết cục chết thảm thương trong nồi, cuối cùng thì tình cảm bao la của nó đã đặt sai chỗ rồi!
“Ăn ăn ăn, ông chỉ biết có ăn! Chẳng lẽ ông không biết tôi tiếp cận ông là có ý đồ khác sao?”
Vân Quán Ninh tức giận: “Làm gì có chuyện chiếc bánh rớt từ trên trời xuống? Ta đã phí công làm cho ông nhiều thức ăn ngon như vậy, để ông xuống núi cùng ta một chuyến, ông lại không bằng lòng!”
“Được, chúng ta tuyệt giao đi! Tình cảm chả tới đâu!”
Huyền Sơn tiên sinh thấy nàng tức giận, vội vàng giữ nàng lại: “Cái gì? Ngươi muốn tuyệt giao với ta?”
Điều này không được!
Nếu như Vân Quán Ninh tuyệt giao với ông, sau này ông sẽ không được ăn những món ăn ngon này nữa!
“Ngươi nghe ta nói trước…”
Huyền Sơn tiên sinh còn chưa nói xong, sau lưng Vân Quán Ninh có một tiếng tuyền đến: “Sư phụ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận