“Để ca ca của vị Tôn Đáp ứng này tiến cung cho bổn Vương phi nhìn một
chút.”
Vân Quán Ninh nhìn Tôn Đáp ứng cười như không cười nói.
Nghe xong Tôn Đáp ứng trợn tròn cả mắt lên.
Đang yên đang lành sao Vân Quán Ninh lại muốn gặp ca ca của nàng ta?
Đầu Tôn Đáp ứng nhảy số cũng khá nhanh, nàng ta nghĩ thầm, từ trước đến nay nàng ta chưa hề đắc tội vị Minh Vương Phi này, chỉ vì hôm nay nàng đụng phải nàng ta thì không nên đối xử ngoan độc với nàng ta mới phải.
Nhưng hôm nay nàng ta lại bị gây khó dễ đủ đường.
Minh Vương phi là tẩu tử của Cửu công chúa mà nàng ta lại xúi giục bên tai Hoàng thượng để ông ấy gả Cửu công chúa cho ca ca…
Chẳng lẽ Minh Vương phi đang xả giận thay cho Cửu công chúa?
“Tôn Tam Phù, người nghĩ sao?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
Vừa nghe đến cái tên này Tôn Đáp ứng đã cảm thấy đau đầu gối.
Vừa nãy sau khi bị quang ba lần đầu gối nàng ta đã rách da hết rồi.
“Minh Vương Phi..”
Nàng ta vốn muốn Vân Quán Ninh thay cái xưng hô, không muốn bị gọi là “Tôn Tam Phù”, nhưng nhìn cái nhíu mày kia của nàng là biết chuyện này sẽ không có khả năng.
Vị Minh Vương Phi này rõ ràng muốn làm nàng ta xấu mặt.
Nàng ta hít thở sâu một hơi: “Minh Vương Phi, không biết ta có lỗi với người khi nào?”
Tôn Đáp ứng hỏi cẩn thận từng li từng tí.
“Ngươi chẳng có lỗi gì với ta.”
Vân Quán Ninh đáp một cách dứt khoát.
“Vậy tại sao người lại cứ gây khó dễ đủ đường cho ta?”
Tôn Đáp Ứng cắn răng nói: “Nếu ta nhớ không làm thì hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt.
Chi bằng hãy quên cái chuyện không hay trước đó đi, chúng ta…”
“Nhưng mà người có lỗi với người ta quan tâm.”
Vân Quán Ninh mất kiên nhẫn cắt lời, không cho nàng ta cơ hội để nói hết câu.
Tôn Đáp ứng không có lỗi với nàng, nhưng lại đắc tội với tiểu cô Mặc Phi Phi.
Đắc tội Mặc Phi Phi là một chuyện.
Nhưng mà dám không biết trời cao đất rộng, dám xúi giục Mặc Tông Nhiên gả Mặc Phi Phi cho ca ca của nàng ta, Tôn Đại Cường….