Chuyện này Vân Quán Ninh không thể để yên được.
Tôn Đáp Ứng: “…”.
Nàng ta biết mình không thể nói dối về chuyện của Mặc Phi Phi nữa.
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn về phía Lương tiểu công công: “Lương tiểu công công, làm phiền người lập tức xuất cung một chuyến, đưa ca ca của Tôn Đáp Ứng đến Ngự Thư Phòng”
“Chuyện này, Vương Phi, chuyện này không tốt lắm đâu.
Hay là báo trước với Hoàng Thượng một tiếng?”
Lương tiểu công công tỏ vẻ khó xử.
Ngự Thư Phòng là nơi nào chứ?
Làm gì có chuyện muốn gọi ai đến Ngự Thư Phòng thì gọi?
“Không cần, ngươi cứ đi mời đi.
Phía phụ hoàng đã có ta lo.”
“Bản lĩnh” của Minh Vương Phi Lương tiểu công công cũng biết rồi.
Thế là hắn ta đành cung kính đồng ý rồi quay người xuất cung.
Lương tiểu công công đi rồi, Tôn Đáp Ứng lại càng là không dám trêu chọc Vân Quán Ninh.
Nàng ta lo sợ bất an nhìn Vân Quán Ninh, mang theo tiếng khóc nức nở: “Minh Vương Phi, ta có thể đi rồi chứ?”
Lúc này nàng ta mới nhớ tới những lời lúc trước Triệu Hoàng Hậu đã nói với mình…
Vị Minh Vương Phi này quả nhiên là một kẻ hung hăng!
“Đường ở ngay dưới chân, ngươi cứ tùy ý.”
Vân Quán Ninh hất cằm lên.
Nhưng Tôn Đáp Ứng vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không động đậy.
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Sao ngươi không đi? Còn muốn ta đến công người hay sao?”
“Không, không phải.”
Tôn Đáp Ứng lúng túng giải thích: “Ta bị ném mấy lần, rách hết đầu gối nên đau quá.
Mà chân ta lại còn hơi tê, cho nên, cho nên không đi được…”
Vân Quán Ninh cười nhạo: “Ngươi đúng là liễu yếu đào tơ.”
“Còn không tranh thủ thời gian mang tiểu chủ nhà các ngươi đi?”.
Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn về phía mấy người cung nữ.
Các cung nữ vội vàng nói vâng, trực tiếp khiêng Tôn Đáp Ứng lên, luống cuống tay chân rời đi.
Lúc này Vân Quán Ninh mới chắp hai tay ở sau lưng rồi đi về phía Ngự Thư Phòng.
Lần này của Ngự Thư Phòng đã mở, Tô Binh Thiện đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
Rất rõ ràng là ông ta đang chờ nàng.
Thấy nàng đi lại gần, Tô Bỉnh Thiện vội vàng nghênh đón, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông của ta à! Lần này người lại, lại gây rắc rối lớn rồi.”.