“Ta làm sao cơ?”
Vân Quán Ninh bày ra vẻ mặt vô tội.
“Người mau vào đi, Hoàng Thượng đã chờ một lúc rồi đó ạ.”
Tô Bỉnh Thiện lắc đầu, thở dài một hơi.
Vân Quán Ninh không thèm để ý chút nào mà cứ thế tiến Ngự Thư Phòng.
Có lẽ nàng là người đầu tiên dám để Hoàng Thượng phải chờ.
“Phụ hoàng, con dâu đến đây thỉnh tội với người.”
Thấy Mặc Tông Nhiên ngồi tại sau án thư, Vân Quán Ninh ngoan ngoãn nhận lỗi: “Vừa nãy ở ngự hoa viên, con dâu đã đùa với tần sủng Tôn Tam Tôn Đáp ứng của ngài một chút.”
“Mong phụ hoàng đại nhân không chấp tiểu nhân, sẽ không chấp nhặt với con dâu.”
Mặc Tông Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Lần này nhận lỗi nhanh đấy.”
Nha đầu này hắn còn chưa thể hiểu rõ.
Mỗi lần đều ngoan ngoãn nhận sai nhưng lại kiên quyết không thay đổi!
“Tôn Tam cái gì cơ?”Mặc Tông Nhiên hiếu kì.
“Tôn Tam Phù.”
Vân Quán Ninh thật thà nói.
“Phụt.”
Mặc Tông Nhiên vẫn chưa cười thành tiếng, còn Tô Bình Thiện đang đứng ở một bên thì đã không nhịn được mà phải phì cười: “Minh Vương Phi, cái tên người đặt quả thật rất thú vị.”
“Vì sao lại làm như thế?” Mặc Tông Nhiên hỏi.
“Bởi vì hôm nay nàng ngã ba lần ở trước mặt con, rồi được cung nữ đỡ dậy ba lần…”
Vân Quán Ninh sờ sờ mũi: “Cho nên mới gọi là Tôn Tam Phù.”
Mặc Tông Nhiên: “… Ngươi cũng giỏi đặt tên đấy.”
“Đa tạ phụ hoàng tán dương!”
Vân Quán Ninh mặt dày vô sỉ mà cười.
Ông đang khen nàng sao?
Hiếm khi Mặc Tông Nhiên không làm khó nàng, ông chỉ hỏi: “Nói đi, hôm nay ngươi cứ nhất quyết đòi gặp trẫm, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vân Quán Ninh nhìn lướt qua người Tô Bỉnh Thiện, quay đầu lại nói: “Phụ hoàng, con mượn Lương Tiểu Công công một chút.
Phụ hoàng độ lượng nhất, hẳn là sẽ không trách cứ con dâu đứng không ạ?”
Mặc Tông Nhiên buồn cười nhìn nàng: “Theo như người nói thì.”
“Nếu mà trẫm so đo với người thì chẳng phải là trẫm không rộng lượng hay sao?”
“Con dâu không dám.”
“Ngươi sai tiểu Lương tử đi làm gì rồi?”
“Rất nhanh phụ hoàng sẽ biết.”.