Vậy hắn ta có tác dụng gì?
Lương tiểu công công gấp gấp đến muốn khóc: “Hoàng Thượng…”
“Là Tôn Đáp ứng nói, nếu như nô tài không để người vào, người nói, người sẽ hét nổ tài là thứ vô lễ!”
Nói xong, Lương tiểu công công đỏ mặt tía tai cúi thấp đầu, có thể thấy rằng hắn ta đã bị lời nói lúc nãy của Tôn Tam Phù dọa sợ.
Vô Lễ với nữ nhân của Hoàng Thượng?
Đây không phải là tìm cái chết sao?
“Hoàng Thượng, nô tài không vô lễ với Tôn Đáp Ứng”
Lương tiểu công công ồm ồm giải thích.
Nghe giọng thôi đã biết hắn ta đã thật sự khóc rồi.
“Vân Quản Ninh: “…”
Nàng nhìn Mặc Tông Nhiên, sắc mặt ông ta không hề vui.
ở giữa Tôn Đáp Ứng và Lương tiểu công công, rõ ràng là nàng đã được thiên vị hơn người sau.
Nhìn thấy bả vai giật giật của Lương tiểu công công, Mặc Tông Nhiên lại không có ý muốn nói chuyện, Vân Quán Ninh không nhịn được mở miệng: “Tiểu Lương tử, coi như người biết y!”
“Cho dù là người dám vô lễ với nàng ta, ngươi cũng có thể vô lễ được sao?”
Vân Quán Ninh nhắc nhở hắn ta: “Ngươi đang chột dạ cái gì, sợ cái gì?”
Lương tiểu công công bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Đúng rồi!
Cho dù hắn có ý vô lễ với Tôn Đáp Ứng, hắn ta cũng có thể vô lễ được sao?
Vì thế Lương tiểu công công liều mạng ngẩng đầu lên, nước mắt lẫn lộn nói: “Hoàng Thượng, nô tài là thái giám! Nô tài không thể vô lễ với Tôn Đáp Ứng!”
Mặc Tông Nhiên bị chọc cười bởi hành động bối rối của hắn ta.
Ông không nhịn được mà nhẹ đá vào chân của Lương tiểu công công: “Nếu đã như vậy, người khóc cái gì?”
Thứ không có tiền đồ!”
Cú đá này của ông không dùng lực, nhưng Lương tiểu công công vẫn để mặt mũi cho ông, giả vờ bị đá ngã lăn ra đất, sau đó lại lập tức trèo lên: “Nô tài sợ…”
“Không có tiền đồ!”
Tô Binh Thiện tiếp một câu, kéo Lường tiểu công công đứng lên: “Chút tiền đồ này của ngươi! Còn không mau cút ra ngoài, lau mặt của ngươi đi, khóc xấu như heo.”
Lương tiểu công công: “…”
Quả nhiên là sự phụ ruột!
Hắn ta cảm kích nhìn Vân Quán Ninh, nhanh chóng lui xuống.
Tôn Đáp Ứng vẫn đang quỳ dưới đất ôm chân Mặc Tông Nhiên đến bây giờ vẫn chưa hoàn hôn.
Rõ ràng là hôm nay nàng ta đến Ngự Thư Phòng cáo trạng, để Hoàng Thượng làm chủ cho ca ca của nàng ta.
Nhưng tại sao lại không có ai để ý đến nàng ta?
Sau khi Lương tiểu công công rời khỏi, Tôn Đáp Ứng mới tiếp tục khóc: “Hoàng Thượng, ca ca chưa từng gặp qua Minh Vương Phi, vì thế tuyệt đối không thể chọc giận Minh Vương Phi được!”
“Hôm nay Minh Vương Phi đã móc hai mắt của ca ca, không phải đã hủy hoại cả đời của ca ca rồi sao?”
“Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp!”
Nàng ta tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi cọ trên long bào của Mặc Tông Nhiên.
Mặc Tông Nhiên chán ghét, không nhịn được mà rút chân về.
Nhưng Tôn Đáp Ứng lại ôm chặt chân của ông ta, ông ta lùi chân lại đồng thời xê dịch cả nàng ta theo.
“Đứng lên.”.