Phải sau đó không lâu Tôn Đáp Ứng mới kịp phản ứng, vừa nãy là Vân Quán Ninh cố tình lừa, cũng như cố ý hãm hại nàng ta?
“Ca ca ta trêu chọc người lúc nào, ở đâu hả?”
Biết Vân Quán Ninh lợi hại, Tôn Đáp ứng không dám đối đầu với nàng, chỉ có thể tỏ vẻ uất ức trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp…”
“Ăn nói cho cẩn thận!”
Mặc Tông Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai: “Khóc gì mà khóc, phiền chết đi được.”
Tôn Đáp ứng không dám khóc nữa, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, hôm nay mới là lần đầu tiên ca ca thần thiếp gặp Minh Vương phi…”
“Bởi là lần đầu tiên gặp bổn vương phi, nên dám nhìn chằm bổn vương phi bằng cái ánh mắt háo sắc? Bổn vương phi không hạ lệnh đánh chết hắn, mà chỉ móc mắt hắn thôi là đã nể mặt ngươi lắm rồi.” Vân Quán Ninh nói.
Tôn Đáp ứng đơ ra một lúc.
Ca ca nàng ta lại dám dùng ánh mắt háo sắc nhìn Minh Vương phi?
Chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Dẫu sao thì tính tình ca ca mình thế nào, đâu phải nàng ta không rõ?
Hắn ta mà thấy mỹ nhân là y như rằng đứng như chết lặng.
Huống hồ Vân Quán Ninh còn là tuyệt thế giai nhân, thấy nàng Tôn Đại Cường cũng khó tránh khỏi nhìn chằm chằm… Dù sao thì, ca ca nàng ta cũng là loại người chưa trải sự đời.
Tôn Đáp ứng nghĩ thầm.
Nàng ta đột nhiên mất tự tin.
Nhưng ý có Mặc Tông Nhiên sủng ái, nàng ta cố ý hung hăng tìm đường chết: “Dù thế đi nữa, nhưng Minh Vương phi cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy! Chẳng phải cứ nói lại một hai lần là được rồi sao?”
“Ở đây bổn vương phi không nói lại nhiều lần.”
Vân Quán Ninh không cho nàng ta chút sĩ diện nào.
Tôn Đáp Ứng cứng họng, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Sao ngươi không nói lý lẽ gì hết vậy?”
“Ta thích không nói lý lẽ vậy đó, rồi sao?”
Vân Quán Ninh cười khẩy: “Ban đầu, ta còn định tha cho Tôn Đại Cường.
Nhưng Tôn Đáp ứng không thích buông tha, trái lại còn cáo tội ta với phụ hoàng…”
“Nếu Vương gia nhà ta biết, thì đừng trách sao ca ca người chỉ về nhà hôm rằm.”
“Ngươi chẳng những không biết ơn, mà còn trách ngược lại bổn Vương phi! Vậy chi bằng ta lập tức hạ lệnh lấy lại cái mạng chó của ca ca ngươi!”
Nói xong, Vân Quán Ninh lập tức ra ngoài dặn dò: “Tiểu Lương Tử! Lập tức cho người đến bắt Tôn Đại Cường vào cung, đánh chết hắn cho ta!”
Nghe vậy, Tôn Đáp Ứng sợ đến choáng váng!
Lương tiểu công công cũng rất biết phối hợp, lập tức lên tiếng.
Tôn Đáp Ứng thấy mặt Vân Quán Ninh không biến sắc, thì nhanh chóng cầu xin Mặc Tông Nhiên tha thứ: “Hoàng thượng, người xem kìa! Minh Vương phi thật quá đáng, dám không xem người ra gì!”
“Người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp và ca ca!”
Vân Quán Ninh chậm rãi nhấc tách trà lên nhấp một ngụm..