Tôn Đáp Ứng sợ đến mức suýt ngã xuống đất, nàng ta chạy ra ngoài trong vô vọng.
Những cung nhân trên mái nhà đã tạm dừng việc dỡ mái lại khi vừa thấy Trương ma ma xuất hiện.
Nhưng khi thấy sức chiến đấu của Trương ma ma kém cõi đến mức chẳng bằng một phần mười của Minh Vương phi… cũng như sau khi thấy bà ta ngất xuống đất, mọi người nhanh chóng tiếp tục công việc dỡ mái.
Chẳng bao lâu sau, mái nhà của toàn bộ Tích Nguyệt cung… Đã không còn.
Triệu Hoàng hậu cũng thực sự đích thân đến.
Trên đường đi, Tôn Đáp Ứng đã khóc đến mắt mũi tèm lem: “Nương nương, Minh Vương phi thực sự rất hỗn xược! Rõ là không xem người ra gì!”
“Cả Trương ma ma cũng bị nàng ta làm cho ngất xỉu vì tức!”
“Đáng thương nhất là cung nữ Thúy Chi của thần thiếp, nàng ấy đã bị Minh Vương phi sai người cắt lưỡi!”
Hôm nay, nàng ta không chỉ mất đi một cung nữ đắc lực, chịu cảnh Tích Nguyệt cung bị phá hủy, hay thậm chí là đại ca trở thành phố nhân… Mà ngay cả bản thân nàng ta cũng bị hoàng thượng khiển trách một trận.
Tôn Đáp Ứng của hôm nay, có thể nói là mất cả chì lẫn chài!
Ai bảo nàng ta không phải đối thủ của Vân Quán Ninh làm chi?
Vừa vào cửa, cơn thịnh nộ của Triệu Hoàng hậu đã đập vào mặt: “Minh Vương phi lớn mật kia! Ngươi thật to gan, dám làm loạn ở hậu cung! Còn không mau quỳ xuống cho bổn cung!”
Mặc Phi Phi lo lắng liếc nhìn Vân Quán Ninh.
“Có tỷ ở đây, đừng sợ.”
Vân Quán Ninh an ủi nàng ấy.
Thấy nàng không quỳ, Triệu Hoàng hậu cũng biết, muốn nàng quỳ quả là chuyện không thể
nào.
Cho nên, bà ta trở mặt, trút hết cơn giận lên đầu Mặc Phi Phi: “Phi Phi! Bây giờ cả ngươi cũng theo nàng ta làm loạn nữa phải không? Quỳ xuống!”
Mặc Phi Phi không dám chống đối.
Nàng ấy uất ức hít mũi, vào đúng lúc nàng ấy định quỳ xuống thì bị Vân Quán Ninh kéo lên.
Thấy vậy, Triệu Hoàng hậu suýt tức điên lên!
“Vân Quán Ninh, lá gan của ngươi đúng là to bằng trời! Ngươi có còn coi bổn hoàng hậu ra gì không hả?! Hôm nay bổn cung hết trị người được rồi đúng không?”
“Mẫu hậu đừng giận, trắng đen ra sai, đúng sai thế nào, xin hãy nghe con dâu giản biện… À không… ý con là biện luận!”
Vân Quán Ninh vỗ nhẹ vào miệng.
Nhìn xem, cái miệng của nàng sao lại nói ra những lời trong lòng rồi?
Triệu Hoàng hậu: “Được, để bổn cung xem xem ngươi giảo biến thế nào!”
“Vậy chi bằng chúng ta đến Khôn Ninh cung nói chuyện?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn mặt đất đầy lộn xộn: “Mẫu hậu là chủ của hậu cung, cái nơi bừa bộn này sẽ hạ thấp khí chất của người!”
Triệu Hoàng hậu lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Nhưng hắn sắc mặt vẫn là không dễ coi cho lắm: “Ngươi đừng có tưởng nói ngọt vài câu lấy lòng bổn cung, là bổn cung sẽ tha cho ngươi!”
Lấy lòng bà ta?
Bà ta giỏi khéo bở nhỉ!
Vân Quán Ninh trợn mắt.
Thấy nàng trợn mắt lộ liễu, Triệu Hoàng hậu lại nổi trận lôi đình!
Tiểu tiện nhân này đúng là ngông cuồng!
Nếu hôm nay không lột da nàng, mặt mũi Hoàng hậu biết để đi đâu?
Tuy nhiên, Triệu Hoàng hậu còn chưa kịp đưa Vân Quán Ninh về Khôn Ninh cung “trừng trị” thì đã bị Tô Bỉnh Thiện chặn lại giữa đường.
“Hoàng hậu nương nương.”
Tô Binh Thiện cung kính nói: “Hoàng thượng nói, Minh Vương phi phá hủy Tích Nguyệt cung quả là tội ác tày trời! Lệnh cho nô tài đưa Minh Vương phi đến Ngự Thư Phòng tra hỏi rõ ràng!”.